01.
Khi Lý Tư Thần cầm hôn thư tới gõ cửa, ta đang nằm chợp mắt trong sân.
Hà Diệp vội vàng đi tới, giọng nói có chút khẩn trương:
[Tiểu thư không tốt rồi, có tên ăn mày cầm hôn thư tới nói là muốn lấy người, lão gia và phu nhân kêu người lập tức tới tiền sảnh.]
Ta điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, cơn đau do đao nhọn đâm vào tim tựa như một giấc mơ.
Ta đứng dậy, phủi phủi những nếp nhăn không tồn tại trên váy.
[ Đi thôi, đi xem một chút.]
Trong đại sảnh, Lý Tư Thần đang cầm hôn thư nói gì đó.
[ Hôn thư này do đích thân Tang lão thái gia viết, không thể làm giả, thái phó đại nhân lẽ nào muốn hủy hôn?]
[ Lúc tới ta đã cho tất cả bách tính ven đường nhìn qua, trên đó viết rõ ràng đích nữ phủ thái phó sẽ gả cho ta. Nếu thái phó đại nhân không nhận, ngày mai toàn kinh thành sẽ biết phủ thái phó nói không giữ lời, phản bội lời hứa.]
Phụ thân lộ vẻ mặt khó xử, gần đây ông đang được hoàng thượng trọng dụng, nên không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Phủ thái phó có hai người con gái, một là ta, một người còn lại là muội muội do mẹ kế sinh tên là Tang Kỳ La.
Mà ta đã đính hôn với thái tử, Tang Kỳ La là bảo bối trên đầu quả tim của phụ thân và mẹ kế, ngàn vạn lần không thể gả cho một tên ăn mày.
Ta vừa tới tiền sảnh, đã nhìn thấy Tang Kỳ La vội vã chạy tới.
Nàng ta bước chân vội vã, hai ba bước đã vượt qua ta, vội bước vào hành lễ.
Mẹ kế kinh ngạc nhìn Tang Kỳ La đột nhiên xuất hiện, rồi vội vàng thì thầm bên tai phụ thân.
Sau khoảng một tách trà cuối cùng phụ thân cũng lên tiếng, như đã hạ quyết tầm gì đó.
[Nếu đã như vậy, ta có hai người con gái, liền đem đại nữ nhi….]
Phụ thân chưa nói hết đã bị Tang Kỳ La ngắt lời: [Phụ thân chờ đã!]
Nói xong nàng ta vòng qua đại sảnh, thẳng tắp quỳ xuống.
[Con gái hôm nay vừa nhìn đã nhất kiến chung tình với Lý công tử, chỉ mong có thể thành đôi.]
Nàng ta vừa nói vừa ngượng ngùng nhìn Lý Tư Thần, khóe môi không giấu được nụ cười đắc ý.
[Con gái nguyện ý gả cho Lý công tử, mong cha mẹ thành toàn!]
02.
Ta bật cười, đầu năm nay còn có người muốn gả cho tên ăn mày.
Kiếp trước Tang Kỳ La không hề xuất hiện vào lúc này, phụ thân dưới sự xúi giục của mẹ kế liền gả ta cho tên ăn mày.
Mà Tang Kỳ La lại thay thế ta gả cho Thái Tử.
Không ngờ được , tên ăn mày đối xử với ta vô cùng tốt, không lâu sau liền được hoàng thất tìm về, trở thành Tam hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, ta cũng trở thành Tam hoàng phi được người người ngưỡng mộ.
Mà nàng ta thay thế ta gả cho Thái Tử, ngay ngày đầu tiên vì Thái Tử không tới tân phòng mà trở thành trò cười cho cả kinh thành, về sau lại bị thiếp thất của Thái Tử khiêu khích sỉ nhục, ngày tháng trôi qua khó khăn.
Cho nên, lần này, nàng ta không kịp chờ đợi muốn cướp lấy hôn thư trước ta.
Sắc mặt mẹ kế đại biến, nghiêm nghị quát:
[Tang La, con bị điên rồi đúng không, con là đích nữ của Tang gia, làm sao có thể gả cho tên ăn mày?]
Tang Kỳ La sắc mặt quật cường, cứng cổ không chịu lùi bước.
[Mẫu thân, nữ nhi biết mình đang làm gì, nếu không thể gả cho Lý công tử, con gái nhất định sẽ hối hận cả đời.]
[Cầu xin mẫu thân thành toàn!]
Phụ thân thấy tình hình này cũng không còn cách nào, đành phải đồng ý.
Tang Kỳ La thở phào, lôi kéo mẹ kế thì thầm một lúc.
Cuối cùng cũng dỗ được mẹ kế vẫn còn bán tín bán nghi.
Trên đường trở về nàng ngăn ta lại, thần sắc kiêu căng.
[Tang Lam, ta biết ngươi cũng quay về rồi, lần này vị trí kia sẽ là của ta, giờ đến phiên ngươi đi chịu nhục nhã trở thành tù nhân.]
Ta chăm chú nhìn nàng, mỉm cười thật lòng.
[Vậy phải xem muội muội có bao nhiêu thủ đoạn rồi.]
Gả cho Thái Tử không tốt sao?
Bắt đầu đã ở vị trí trung tâm quyền lực, cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý.
Muội muội tốt của ta, phò tá Thái Tử lên ngôi so ra để tên ăn mày leo đên hoàng vị đơn giản hơn nhiều.
03.
Khác với kiếp trước, kiếp này mẹ kế không vội vàng dùng một chiếc kiệu gả Tang Kỳ La cho Lý Tư Thần.
Ngược lại để cho Tang Kỳ La phong quang vô hạn xuất giá cùng ngày với ta.
Phủ thái phó một ngày gả hai con gái, một người gả cho Thái Tử, một người gả cho ăn mày, khiến người dân bàn tán không thôi.
Hơn nữa Tang Kỳ La cố tình dẫn dắt dư luận.
Tang Kỳ La trong lời họ là nữ tử khác với người thường, tuân thủ hẹn ước, không màng danh lợi.
Mà ta không hề bận tâm, so với những lời nói giả dối này, vật có thể nắm chắc trong tay càng quan trọng hơn.
Kiếp trước ta gả cho Lý Tư Thần, vừa không có sính lễ vừa không có của hồi môn, mỗi bước đều khó khăn.
Bây giờ trên danh nghĩa ta đã là người của hoàng gia, mẹ kế không dám bớt một đồng một cắc nào, một trăm hai mươi hòm hồi môn từ giây phút rời khỏi phủ thái phó, đã hoàn toàn thuộc về một mình ta.
Kết thúc một ngày với các nghi lễ rườm rà, ta được đưa vào tân phòng.
Đợi tới giờ Hợi, ta vén khăn trùm đầu lên, nhẹ giọng phân phó Hà Diệp giúp ta tháo trang sức.
[Tiểu thư, cái này…..]
[Thái Tử sẽ không tới đâu, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ có màn kịch lớn.]
Quả nhiên như dự đoán, Thái Tử đêm nay không hề tới.
Ngày thứ hai trời vẫn chưa sáng, ngoài cửa đã truyền đến tiếng cãi nhau ồn ào.
Hà Diệp nghe ngóng vội vã tới báo:
[Tiểu thư, ngoài cửa là mấy lương đệ, muốn tới thỉnh an người.]
Ta không vội không chậm, phân phó Hà Diệp chậm rãi rửa mặt chải đầu cho ta, một tiếng đồng hồ sau mới xuất hiện.
Ngoài cửa một đám nữ quyến sốt ruột chờ đợi, sau khi hỏi thăm, một nữ tử một thân váy đỏ tóc cài đỗ quyên trào phúng nói.
[Thái tử phi ngủ đến thoải mái, đêm qua Thái Tử uống nhiều ngủ lại Tử Vân hiên, giày vò thần thiếp cả đêm.]
Một vài thiếp thất gần đó nghe thấy vậy, không hẹn mà cùng cười trộm.