Tang Lam

Chương 2


04.

Ta đánh giá nàng ta một chút.

[Ngươi là?]

Nha hoàn phía sau nàng ta lập tức đứng thẳng lưng.

[Đây là Triệu Lương đệ]

Triệu lương đệ, ta đã từng nghe nói, là sủng thiếp của Thái Tử.

Là người bắt nạt Tang Kỳ La nhiều nhất ở kiếp trước.

[Bàn luận về chủ tử, kéo xuống, đánh hai mươi bạt tai!]

[Lột bộ đồ trên người nàng xuống cho ta! Một thiếp thất mà dám mặc đồ màu đỏ trước mặt chủ tử?]

Ta bất ngờ nổi giận khiến mọi người sững sờ, cả căn phòng đều chìm trong im lặng.

Nha hoàn bà tử xung quanh không ai dám động, hết nhìn ta lại nhìn Triệu lương đệ.

Lúc sau, Triệu lương đệ mới hồi phục tinh thần, ánh mắt ác độc, tràn ngập thách thức:

[Ta xem ai dám!]

[Ta là thiếp thất được sủng ái nhất của Thái Tử, Tang Lam ngươi nếu dám động vào ta, Thái Tử nhất định không tha cho ngươi!]

Ta còn tưởng nàng ta có bao nhiêu năng lực, không nghĩ tới cũng chỉ mượn Thái Tử ra oai.

Ta xắn ống tay áo, đi tới trước mặt nàng ta, “Bốp” một bàn tay đánh lên mặt nàng ta.

Mọi người bị cái tát này làm cho choáng váng, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa âm thầm vui mừng, xem ra thường ngày bị nàng ta bắt nạt không ít.

Ta quay đầy phân phó Hà Diệp: [ Dựa theo mức độ này, tiếp tục đánh.]

Đánh được mười mấy cái, Thái Tử tới.

Thố Tia Hoa khóc lóc rúc vào lòng Thái Tử, nhìn rất là đáng thương.

[Điện hạ, thần thiếp không biết đã làm sai chuyện gì, có lòng tốt đến thỉnh an, Thái tử phi nương nương lại vả miệng thần thiếp.]

Thái tử nhìn gương mặt sưng lên của Triệu lương đệ, cau mày, nhìn ta với ánh mắt chán ghét.

[Ngươi lại ghen tị như vậy?]

[Ép muội muội ruột thịt gả cho ăn mày, lại không dung tha người khác, Tang Lam, ngươi thật sự là rất buồn nôn.]

05.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía đối thủ kiếp trước.
So với sự tiều tụy dưới chân ta kiếp trước, hắn của hiện tại mặt mày như ngọc, anh tuấn tiêu sái.

Đáng tiếc hắn là người không phân rõ phải trái đúng sai, hắn không thua thì ai thua?

Triệu lương đệ nép trong lòng Thái Tử khóc lóc, thanh âm uyển chuyển thê lương.

[Điện hạ, là thần thiếp không đúng, thiếp hôm nay không nên tới đây thỉnh an….]

Thái tử nhỏ giọng dỗ dành vài câu, mới hung ác nhìn về phía ta.

Ta tính toán thời gian, có lẽ rất nhanh là tới rồi.

Chính vào lúc này, một tên thị vệ vội vàng chạy tới.

[Thái tử, Tô công công tới mời người và Thái tử phi tiến cung.]

Phu thê tân hôn ngày thứ hai phải vào cung bái kiến.

Thái tử đã quên, nhưng ta không quên.

Đêm qua trước khi ngủ ta đã tìm người truyền tin tức Thái Tử qua đêm ở chỗ thiếp thất vào cung.

Sau một đêm lan truyền, đã biến thành Thái Tử không hài lòng với việc Hoàng Thượng ban hôn, lấy đó kháng chỉ.

Hoàng thượng vốn đã có bất mãn với Thái Tử, mưa móc quân ân đều là trời ban.

Chuyện này của thái tử xem như là việc nhà, thực tế đã phạm vào đại kỵ.

Vì thế mới sáng sớm, Tô công công đã tới giục chúng ta vào cung.

06.

Đúng như ta dự đoán, chuyện này của Thái Tử đã chọc giận Hoàng Thượng, bị chỉ trích ngay trong triều.

Trên đường trở về, lửa giận của hắn không có chỗ phát tiết, đi được nửa đường liền ném ta lại rồi một mình cưỡi ngựa quay về.

Lúc đi qua đường lớn, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc—TANG Kỳ LA.

Nàng ta để mặt mộc, mặc chiếc váy màu xanh da trời bắt chước ta năm đó bán đậu phụ trên phố.

Thái tử ăn mặc sang trọng đang đứng nói chuyện với nàng ta.

Chỉ thấy Tang Kỳ La sắc mặt kiên cường, cắn môi lã chã chực khóc.

Nàng kể cho Thái Tử ta tham lam hư vinh thế nào, ép nàng gả cho ăn mày.
Ta xoa xoa trán, phân phó Hà Diệp đi nhanh một chút.

Nhưng cho dù xe ngựa chạy nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng cưỡi ngựa.

Thái tử về phủ trước ta một bước, còn dặn người đóng chặt cửa phủ.

Hà Diệp tiến lên gõ cửa, bên trong không có phản ứng gì, quyết tâm nhốt ta bên ngoài làm ta xấu hổ.

Xung quanh bắt đầu có người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ xe ngựa.

Hà Diệp lại gõ cửa mấy lần, đều không có phản ứng.

Mắt thấy quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, nàng gấp đến độ đi loanh quanh, mắt đỏ lên giống con thỏ nhỏ.

[Thái tử phi, phải làm sao bây giờ?]

Ta dỡ trâm vàng trên đầu xuống đưa cho Hà Diệp.

[Ngươi tiếp tục gõ, nói với bách tính bên ngoài, thái tử bị điếc, nhờ họ gọi giúp. Nếu có thể gọi được cửa mở ra, thưởng mỗi người 5 lượng bạc.]

[Nếu có người có thể giúp ta phá hỏng cửa, thưởng 500 lượng bạc, tặng thêm chiếc trâm vàng này.]

Hà Diệp trợn mắt, trong lòng phát run, nhưng vẫn nhận lấy trâm vàng, dựa theo những gì ta phân phó thực hiện.

Đã có trọng thưởng sẽ có dũng phu.

Không đến một lúc đã có hai người tiến lên giúp Hà Diệp đập cửa.

Bên ngoài tiếng hét [Thái Tử mở cửa] tiếng sau to hơn tiếng trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.