07.
Thái tử cuối cùng không chịu nổi, cho người ra mở cửa.
Ta thong thả xuống xe, cảm ơn từng người bên ngoài, rồi mới chậm rãi vào trong.
Vừa vào trong sân, liền bị một bàn tay bóp cổ, ấn vào trên tường.
[Thái tử phi, ngươi rất lợi hại nha.]
[Không chỉ ép muội muội thay ngươi gả cho ăn mày, hôm nay còn dám tụ tập đám người phá cửa.]
[Ngươi có tin ta hiện tại liền bóp chết ngươi!]
Ta nắm thật chặt tay đang bóp cổ ta của hắn, thoáng thở phào.
[Ngươi tốt nhất là bây giờ bóp chết ta, nếu không, ta không đảm bảo chuyện quân lương năm trước và chuyện sập hầm mỏ liệu có truyền đến tai hoàng thượng không đâu!]
Thái tử chấn động, lực trên tay đang bóp cổ ta trở nên mạnh hơn, nghiến răng nói.
[Ngươi làm sao biết được? Ngươi còn biết gì nữa?]
Ta đương nhiên là trong lúc điều tra ngươi ở kiếp trước biết được rồi. Bằng không Tam hoàng tử làm sao có thể thắng được người có căn cơ vững chắc như Thái tử đây.
Nhưng ta không có ý định nói cho hắn.
[Ta biết tất cả. Quý Vân Châu, nếu hôm nay ta chết ở đây, thì chuyện ngươi lập bè kéo cánh, chiếm dụng ngân quỹ, lén lút nuôi binh ngày mai sẽ trình lên trước triều.
[Ngươi đoán xem, lúc đó hoàng thượng có bỏ qua cho ngươi không?]
[Ngươi nên biết, vì sao ngươi là Thái Tử mà lại ở bên ngoài không được vào ở đông cung?]
Hắn từ từ buông tay, sắc mặt không thể tin nhìn ta.
[Ngươi còn biết bao nhiêu?]
Ta lạnh nhạt nhìn hắn: [Không gì không biết, không gì không hiểu.]
Sắc mặt hắn âm trầm không rõ, có trong nháy mắt, ta cảm thấy hắn sẽ giết chết ta.
Nhưng hắn không dám cược, chỉ dám đưa ra quy ước với ta, ta giúp hắn giữ bí mật phò tá hắn đăng cơ, hắn hứa cho ta hậu vị từ nay cũng sẽ không làm khó ta.
08.
Ngày thứ hai, Triệu lương đệ đến tìm thái tử khóc lóc, muốn để Thái Tử trừng phạt ta.
Nhưng lại bị Thái Tử bắt cởi bỏ bộ y phục màu đỏ đuổi ra ngoài cửa, cấm túc một tháng.
Nàng ta không hiểu, vì sao một ngày trước còn dung túng nàng ta coi thường tôn ti, nhục nhã ta, chỉ sau một đêm đã giống như một người khác.
Nhưng ta hiểu, đây là thái độ của thái tử, cũng là quyết tâm hợp tác với ta.
Hà Diệp vội vã tới báo tin, nhưng thấy ta không hề có chút dao động.
[Thái tử phi, chẳng lẽ người không vui sao? Thái tử trong lòng có người, ngài còn vì người mà trách phạt tần phi dược sủng ái nhất.]
Sau khi vẽ xong cây tùng trường thọ trên núi Hàn Sơn, ta nhẹ nhàng đặt bút xuống.
[Hà Diệp, ngươi cảm thấy nữ tử cả một đời, nên sống như thế nào mới được coi là tốt?]
Nàng nghiêng đầu nghĩ trong chốc lát, lắc lắc đầu, không biết trả lời thế nào.
[Là giống như Triệu lương đệ, tìm một quân chủ sủng ái bản thân, trở thành chim hoàng yến. Lúc vui thì trêu đùa sủng ái, không vui thì đạp ngươi ra xa?] Ta hỏi nàng.
[Hay là giống như ta, gả vào nơi cao quý, nhìn phu quân mình tam thê tứ thiếp, chịu hết tủi nhục, nhưng vẫn phải độ lượng dung hòa?]
[Hay là giống như những nữ nhân thông thường, gả cho một người tốt, đàn ông làm ruộng đàn bà may vá, bầu bạn suốt đời?]
Hà Diệp lắc đầu, khó hiểu hỏi ta.
[Thái tử phi, những cái này không phải đều tốt sao?]
Ta nhìn vào mắt nàng, nói từng lời từng chữ.
[Tốt, những thứ đó đều rất tốt, nhưng không phải là tốt đối với ta.]
[Hà Diệp, ngươi có từng nghĩ, nữ tử cả một đời không nhất thiết phải gả cho người, cũng không nhất định phải dựa dẫm vào nhà chồng.]
[Vì sao nam tử có thể làm quan thi cử, nữ tử lại chỉ có thể bị vây khốn nơi hậu trạch, trở thành vật phụ thuộc của người đàn ông, mang họ của phu quân.]
[Ở phủ thái phó ta là tiểu thư phủ thái phó, gả cho Thái Tử, ta là thái tử phi, nhưng có ai biết ta tên Tang Lam?]
Hà Diệp kinh ngạc rất lâu mới hồi phục tinh thần.
Ta vỗ vai nàng, phân phó nàng thu tranh này lại, sau này có thể bán lấy tiền.
Những lời hôm nay, ta không biết Hà Diệp có thể hiểu bao nhiêu.
Nhưng mục đích kiếp này của ta rất lớn, nếu người bên cạnh không tỉnh ngộ, còn nói gì tới những việc khác.
09.
Ngoài việc làm tốt các công việc của Thái tử phi và đưa ra sách lược cho Thái Tử hằng ngày.
Ta tập trung cho việc kinh doanh đầu tư cùng lung lạc nhân tài.
Dù sao, muốn ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, phải có được hai thứ là quân binh và tiền tài.
Quân binh, vẫn chưa đến lúc.
Nhưng tiền tài, ta có của hồi môn lại biết trước tương lai, nhất định sẽ dễ dàng hơn kiếp trước.
Ta dùng một nửa của hồi môn để kinh doanh buôn bán, nửa còn lại dùng để khơi thông quan hệ.
Kiếp này có chỗ dựa là Thái Tử, tất cả đều dễ dàng hơn nhiều.
Không ai dám gây sự ở cửa hàng của ta, cũng không ai dám ngáng chân ta.
Chỉ trong thời gian nửa năm, tài sản của ta đã gấp lên mấy lần, cửa hàng mở khắp kinh thành.
Ngày hôm nay, ta và Hà Diệp đang thị sát các cửa hàng trong kinh thành.
Nghe bách tính nghị luận, có điềm lành xuất hiện ở kinh thành.
Có hộ gia đình trong kinh thành nước giếng có màu vàng, ban đêm phát ra ánh sáng màu vàng, còn nghe thấy tiếng rồng ngâm yếu ớt, hoài nghi là có rồng giáng thế.
Ta lập tức cảnh giác, sai người đi điều tra.
Lại phát hiện tất cả những chuyện này đều là Tang Kỳ La giở trò quỷ.
Mới thành thân nửa năm, nàng ta đã không chờ được muốn công khai thân phận thật sự của Tam hoàng tử với mọi người.
Thật là ngu ngốc.
Kiếp trước ta phải một bên giả vờ bán đậu phụ, một bên tung tin âm thầm liên lạc thủ hạ cũ của mẫu phi Tam hoàng tử.
Đợi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng mới dám lộ ra trước mặt mọi người.
Nhưng kiếp này, Tam hoàng tử không binh không tiền, tùy tiện hồi cung khó tránh được minh thương ám tiễn.
Chỉ dựa vào sự sủng ái của Hoàng Thượng thì thế nào?
Lúc Thái tử tìm đến ta, Tường Thụy đã được mời vào cung.
Hoàng thượng còn nói liên tiếp ba từ [giống] trên Kim Loan điện.
Lấy máu nhận thân ngay trên đại điện, phong Lý Tư Thần làm Tam hoàng tử, ban phủ Hoàng tử.
Mà Tang Kỳ La cũng thuận thế trở thành Tam hoàng tử phi.
Trong nhất thời phong quang vô hạn.