10.
Giống như kiếp trước, hoàng thượng đặc biệt sủng ái đứa con trai mất đi mà tìm được lại này.
Các loại ban thưởng liên tục đưa tới phủ Tam hoàng tử.
Còn thường xuyên triệu Tam hoàng tử vào cung dạy cách trị nước.
Thể hiện hoàng ân mênh mông rộng lớn.
Mà Thái tử gần đây vì không đàn áp được thổ phỉ bị Hoàng Đế trách phạt.
Hai bên so bì, thế cục triều đình hỗn loạn, lời đồn cũng lan truyền khắp nơi.
Hành động này khiến dã tâm của Tang Kỳ La ngày càng lớn.
Yến tiệc trong cung, nàng ta chặn ta sau núi giả ở hồ Thái Sơ, trên người đeo đầy trân châu phỉ thúy, cười nói.
[Tỷ tỷ thấy năng lực của ta thế nào?]
[Hiện nay Thái Tử bị hoàng thượng ghét bỏ, tỷ tỷ nếu bây giờ quỳ xuống học tiếng chó sủa.]
[Ngày khác Tam hoàng tử kên ngôi muội muội có thể tha cho tỷ tỷ một mạng.]
Hà Diệp phẫn nộ trừng mắt, tức đến phát run.
Ta nhẹ nhàng kéo nàng, cười nhạt nói.
[Muội muội chú ý lời nói, nếu đã là chuyện sau này, hiện tại nói ra có hơi sớm, hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.]
Sắc mặt Tang Kỳ La hơi biến hóa, tức giận trừng mắt nhìn ta.
[Tang Lam, ngươi đúng là vịt chết còn mạnh miệng, đợi Thái tự bị phế, ta xem ngươi hống hách thế nào.]
Ta lười so đo với nàng ta, nhấc chân bước qua nàng ta.
[Kỳ La, Thái Tử không phải chỉ dựa vào mấy lời nói là có thể bị phế.]
Kiếp trước, Tam hoàng tử được tìm về không bao lâu, Thái Tử liền bị phế truất.
Tang Kỳ La chỉ biết hoàng thượng vừa ý Tam hoàng tử mới phế Thái tử.
Sự thật không chỉ như thế.
Thái tử bị phế, là do ta thu thập đầy đủ bằng chứng hắn muốn tạo phản.
Để Tam hoàng tử ngày ngày tiếp xúc với hoàng thượng, tiết lộ từng chuyện từng chuyện với Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng hoài nghi.
Cuối cùng vì chuyện của thổ phỉ mà bộc phát, phế tuất Thái Tử.
Kiếp này, nàng ta chỉ dựa vào chuyện thổ phỉ mà muốn phế Thái tử, đúng là quá ngây thơ.
11.
Lại qua một tháng, Thái tự bị thương trở về, trả lại quyền hành để dưỡng thương.
Hoàng thượng đem binh quyền trong tay Thái tử giao cho Tam hoàng tử.
Càng khiến cho Tam hoàng tử thuận nước lên cao, bị người chú ý.
Cùng với tam hoàng tử vinh sủng càng tăng, Tang Kỳ La càng trở nên tự đại.
Trong thưởng hoa yến của Trưởng công chúa, nàng ta nhập tiệc trước ta, không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trực tiếp ngồi ở vị trí đầu.
Nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:
[Hoàng tử phi, chỗ này là vị trí của Thái tử phi.]
Tang Kỳ La vờ như không nghe thấy, cố ý không đứng dậy.
Mắt nhìn thấy ta đã vào trong điện, tiểu nha hoàn có chút vội vã, đề cao âm lượng chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh thúc giục.
[Hoàng tử phi, người ngồi sai vị trí rồi, chỗ này mới là chỗ của người.]
Âm thanh nhắc nhở của nha hoàn mặc dù không lớn, nhưng đủ để người trong sảnh nghe thấy rõ ràng, nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung lên người nàng ta.
Tang Kỳ La không vui trừng mắt nhìn nha hoàn, sắc mặt khinh miệt:
[Bất quá chỉ là một chỗ ngồi, Thái tử phi ngồi được sao ta không ngồi được?]
[Bây giờ trong triều trên dưới ai không biết Tam hoàng tử đang được trọng dụng, ta ngồi chỗ trên thì làm sao?]
Nha hoàn khó xử nhìn ta: [Thái tử phi, chuyện này…]
Ta vẫy tay, cười nói:
[Chẳng qua chỉ là một chỗ ngồi, nếu muội muội thích, vậy thì nhường cho muội muội, ta đứng một lúc cũng không sao.]
Tang Kỳ La không hiểu ta muốn làm gì.
Cho rằng mình đã thắng rồi, sờ lên cây trâm trên đầu, nở nụ cười.
[Vẫn là tỷ tỷ hiểu đại cục,]
Ta cười cười, nhưng không trả lời, mắt nhìn nha hoàn vừa nãy đã vượt qua tấm màn đi về phía sau.
12.
Ước chừng đợi một tiếng đồng hồ, Trưởng công chúa tới.
Sau khi mọi người hành lễ, Trưởng công chúa thấy ta còn đứng ở trong điện, ra vẻ nghi vấn hỏi:
[Thái tử phi sao không ngồi vào chỗ ngồi?]
Ta cúi đầu hành lễ, không nói gì tới việc bị chiếm chỗ ngồi.
[Thần thiếp từ nhỏ đã ngưỡng mộ cô mẫu, tiếc là cô mẫu thích thanh tịnh, không có cơ hội bái kiến.]
[Hôm nay khó được hoàn thành tâm nguyện, nhưng khoảng cách lại quá xa, con muốn được phụng bồi cô mẫu gần một chút, vẫn mong cô mẫu thành toàn.]
Lời nói chân thành không hề giả dối.
Kiếp trước ta rất ngưỡng mộ trưởng công chúa Chiêu Khánh.
Muốn lôi kéo nàng giúp đỡ Tam hoàng tử nhưng lại bị chặn ngoài cửa.
Nói đến vị trưởng công chúa này, cũng là người kỳ lạ.
Khi còn trẻ nàng vì bảo vệ giang sơn Đại Khánh hòa thân Liêu quốc.
Ở Liêu quốc năm năm, tự tay giết vua nước Liêu, nội ứng ngoại hợp với Đại Khánh chiếm Liêu quốc.
Sau khi về nước vẫn luôn sống ẩn dật, mười năm chưa từng xuất hiện.
Đến khi ta chế.t trưởng công chúa Chiêu Khánh mới bắt đầu hành động.
[Thật là biết nói chuyện.] Trưởng công chúa nét mặt dịu dàng, rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc.
[Bổn cung đã nhiều năm chưa lộ diện, bây giờ những thứ bẩn thỉu như thế này dám nhảy nhót đến trước mặt bổn cung!]
Mọi người không hiểu nên vội vàng đứng dậy.
Ta ngược lại biết rõ, Trưởng công chúa tức giận rồi.
Bất cứ người địa vị cao nào, đều sẽ không chấp nhận có người gây chuyện trên địa bàn của mình, xem nhẹ quyền uy của mình.
Càng không nói, là Trưởng công chúa vừa trở lại.
Tang Kỳ La tu hú chiếm tổ chim khách, là đối tượng khai đao thị uy đầu tiên của Trưởng công chúa.
[Tam hoàng tử phi, mời!]
Hai ma ma người đầy cơ bắp đến trước mặt Tang Kỳ La, hướng ra ngoài cửa làm động tác mời.
Tang Kỳ La mặt mũi tràn đầy không cam lòng, thẹn quá hóa giận.
[Chỉ là một chỗ ngồi, có cái gì hiếm thấy, ta kính ngươi là trưởng bối mới tới tham gia yến hội.]
[Thái tử sẽ sớm bị phế, ta chỉ là…]
Còn chưa nói xong, ma ma ở bên cạnh đã [Bốp] một tiếng tát lên mặt nàng ta, trực tiếp đánh cho nàng ta ngã xuống đất.
Trưởng công chúa trầm mặt, ra hiệu cho ma ma lôi nàng ta ra ngoài.
Nghị luận triều chính, phạt hai mươi trượng, kéo ra ngoài đánh!]
[Ta xem ai dám!] Tang Kỳ La ôm mặt sưng đứng dậy, [ta là Tam hoàng tử phi, ai dám đánh ta!]
Đáng tiếc, nàng ta đá phải tấm ván sắt.
Vị trưởng công chúa Chiêu Khánh này là người khiến cho Liêu quốc diệt quốc.
Chỉ là một Hoàng tử phi không có thành tựu gì, bà còn chưa từng để ở trong mắt.
Hai ma ma xuống tay rất nặng, mặt Tang Kỳ La máu thịt be bét, bị ném ra khỏi phủ.
Tam hoàng tử sau khi biết chuyện đi tìm hoàng thượng đòi công đạo, lần đầu tiên ăn bế môn canh.