5.
Ngày trưởng tỷ sinh con hôm đó, cung nhân luống cuống tay chân, ngự y nơm nớp lo sợ.
Hoắc Nhiên nổi giận, sai người đi Thẩm phủ ôm đến tiểu chất tử Thôi Nguyện, tuyên bố, nếu như trưởng tỷ không thể sống để sinh hạ hài nhi cho hắn, hắn liền một đao g.i.ế.c c.h.ế.t Thôi Nguyện, lại tru di toàn bộ Thẩm gia.
Tâm ta nhảy như sấm.
Thì ra chút tâm tư của trưởng tỷ đều không gạt được con mắt của hắn.
Trưởng tỷ một mực phối hợp ngự y an thai, thuốc bổ uống không ngừng, lại không muốn ra ngoài Trữ tú cung đi lại, là muốn tạo cho mình tình trạng khó sinh.
Nàng vốn là có chủ ý một xác hai mạng.
Trong phòng sinh không phối hợp bà đỡ, cho ăn canh nhân sâm đều phun ra, ngự y cũng không còn cách nào khác, gấp đến độ mồ hôi lạnh đổ liên tục.
Mama trong cung bóp mạnh vào tay tiểu chất tử, chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, ngủ mơ mơ màng màng, không hiểu được cái gì, nghe thấy trong phòng có tiếng trưởng tỷ giãy dụa, liền khóc gọi “mẹ ơi”.
“Hoắc Nhiên, ta hận ngươi!”
Ta cầm tay trưởng tỷ, nhìn nàng thần sắc thống khổ, tim như bị đao cắt.
Trách ta ngu dốt, không thể nhìn thấy ý đồ của nàng sớm hơn một chút.
Bầu trời tảng sáng, trưởng tỷ đem hết toàn lực, sinh hạ cho Hoắc Nhiên một nữ nhi, nằm ở trên giường, mệt đến không thở nổi, thần chí không rõ, “Thập An, sao chàng không mang theo ta đi, ta không nên đáp ứng hắn, không nên đáp ứng hắn.”
Hoắc Nhiên đứng bên giường ôm tiểu công chúa, nhìn không rõ cảm xúc vui buồn , hắn phủi nhẹ mồ hôi dính trên mặt trưởng tỷ, nhàn nhạt phân phó: “Chăm sóc quý phi cùng công chúa cho tốt, xảy ra chuyện gì, trẫm bắt các ngươi hỏi tội.”
Một đám võ tỳ gật đầu nói vâng, một tấc cũng không rời canh giữ ở bên giường trưởng tỷ.
Thì ra lúc trưởng tỷ mới vào cung, là có ý nghĩ liều mạng cá c.h.ế.t lưới rách, nàng nghĩ đến, c.h.ế.t trong cung, không tính là chống lại thánh mệnh, tiêu tan cơn giận dữ của Hoắc Nhiên, không liên luỵ Thẩm gia.
Nhưng Hoắc Nhiên muốn lại là cùng nàng cả quãng đời còn lại làm bạn, sinh con dưỡng cái để bù đắp lại sự khuất nhục của ngày từ hôn hôm đó.
Gả hai chồng, đối với đích nữ đế gia luôn luôn tự phụ, cao ngạo mà nói, là cực hình.
Ngày thứ hai trên triều đình, Hoắc Nhiên cố ý nhắm vào Thẩm gia, đem mấy vị huynh trưởng biếm xuống, lại tùy ý cho tứ hôn cho Tứ tỷ, là một người thọt.
Ta biết, hắn là ở ngoài sáng nhắc nhở cho trưởng tỷ, toàn bộ vận mệnh của Thẩm gia bây giờ hoàn toàn dựa vào một mình nàng, nếu nàng lại không nghe lời, Thẩm gia chỉ còn một hơi thở, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Mấy tháng về sau, Hoắc Nhiên cũng chưa từng đặt chân đến Trữ Tú cung.
Trưởng tỷ cả ngày sầu não uất ức, mặc cho cung nhân an ủi như thế nào, cũng không muốn ôm tiểu công chúa một chút.
Nàng khoác áo choàng, sợi tóc lộn xộn, hình dung tiều tụy, giống đồ sứ dễ nát vỡ, cứ như vậy ngồi bên trên xích đu nói mát.
Ta ôm tiểu công chúa đứng ở một bên, không biết nên nói cái gì, ta luôn luôn ăn nói vụng về, cũng không có mặt mũi, bảo nàng quên đi tất cả sau này chung sống tốt với Hoắc Nhiên.
Kỳ thật ta là thứ nữ, gửi nuôi dưới danh nghĩa đại phu nhân, mới có cơ hội cùng trưởng tỷ, Hoắc Nhiên đi học chung một lớp. ta luôn cẩn thận chặt chẽ, trông coi hành động lời nói của mình, trưởng tỷ biết rõ tính nết ta như vậy, cũng không bao giờ làm khó ta.
Những ngày qua, nàng một mực thì thào, “Không nên như vậy, ta làm sao lại đáp ứng hắn.”