6.
Ta có chút chua chát, biết nàng đang suy nghĩ gì.
Hồi nhỏ, các trưởng bối thường xuyên nói với Hoắc Nhiên, “Về sau đại nha đầu Thẩm gia kia chính là phu nhân của ngươi, ngươi về sau lớn lên phải đối xử thật tốt với người ta.”
Hắn chạy sau lưng tỷ tỷ, cắn đầu ngón tay ngày ngày hỏi, “Bích Vân tỷ tỷ, chúng ta về sau sẽ luôn ở bên cạnh nhau đúng không?”
Đáp lại hắn, luôn luôn là tiếng cười thanh thúy của nàng, “Đúng vậy a, Nhiên nhi ngoan như vậy, a tỷ đương nhiên không muốn rời khỏi ngươi.”
Nhưng trưởng tỷ, cũng muốn cùng chúng ta, cùng Thẩm gia một ở cùng với nhau.
Nhất niệm thành chấp niệm, Hoắc Nhiên cứ như vậy ngày ngày ghi tạc trong lòng.
Đánh vỡ yên tĩnh của Trữ Tú cung, là Tứ tỷ tùy tiện tiến cung.
Nàng quỳ gối trước mặt trưởng tỷ, than thở khóc lóc, cầu xin trưởng tỷ vì nàng van nài Hoàng thượng, nàng vạn lần không muốn gả cho tên thọt kia.
Tứ tỷ luôn luôn khúm núm, không có chủ kiến, bây giờ một người đơn thương độc mã vào tới hoàng cung, lại thuận lợi nhìn thấy trưởng tỷ, không có hoắc Nhiên trợ giúp, ta không tin.
Trưởng tỷ nhìn nàng, ánh mắt tan rã, không nói một câu.
Nàng đã không có tâm lực xen vào chuyện Thẩm gia nữa.
Ta nhất thời khí trùng trán, miệng không ngăn cản được mà nói, “Tứ tỷ, muội thay tỷ gả đi, chớ có làm khó trưởng tỷ.”
Tiểu công chúa đột nhiên khóc nỉ non không dứt, ta biết trưởng tỷ không thích nó, đang muốn lệnh cho cung nhân đem nó ôm đi.
Trưởng tỷ lại gọi ta, ngây ngốc tiếp nhận tiểu công chúa.
Từ ngày sinh ra đến giờ, lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn hài tử mà mình cửu tử nhất sinh mới sinh ra được.
Nàng để Tứ tỷ trở về.
Cũng tiễn ta về nhà.
Nàng nói, “Chính ta tạo nghiệt, mình ta chịu là được, không liên lụy các ngươi.”
7
Trưởng tỷ được tấn phong Hoàng Quý Phi, Thẩm gia có một thời gian tốt hơn.
Nhưng thời gian bình yên không bao lâu, cả nhà lại nơm nớp lo sợ.
Tiểu công chúa, c.h.ế.t rồi.
Nó mới chỉ hai tuổi, mùa đông khắc nghiệt, bị phát hiện c.h.ế.t đuối tại ao hoa sen.
Nguyên nhân là do cung nhân sơ sẩy nhiệm vụ, Hoắc Nhiên tức giận, ngày đó cung nhân trông coi đều bị dung trượng đánh chết.
Tổ mẫu nghe được tin tức, tóc bavj thêm mấy phần, bị dọa đến co giật, không nhịn được thì thào: “Nó làm sao dám, nó làm sao dám a.”
Ta đứng ở một bên không dám nói một lời, cũng cảm giác sự tình có gì đó kỳ quặc.
Kể cả trưởng tỷ có nhẫn tâm, cũng sẽ không làm ra chuyện hại c.h.ế.t nữ nhi thân sinh của mình, huống hồ tiểu chất tử Thôi Nguyện vẫn còn đang trong phủ
Ta thoáng nghĩ, Thẩm gia coi là đưa trưởng tỷ vào cung liền có thể tiếp tục hưởng phú quý, bọn họ tựa hồ sớm đã quên, ngày đó đã mạnh mẽ cưỡng ép Hoắc Nguyên ký vào thư từ hôn như thế nào.
Bây giờ đã hắn đã là thiên tử rồi, liệu hắn thật sự nuốt xống được cục tức này hay sao?
Sau ba tháng, Hoắc Nhiên đáp ứng yêu cầu của tất cả quan văn võ trong triều, đại tuyển lục cung.
Thời điểm ý chỉ ban xuống, tổ mẫu đánh giá ta một hồi, lại cầm tay của ta, hướng dẫn từng bước: “Tiểu Lục, trưởng tỷ của ngươi trong cung chỉ có một mình, đi lại vất vả, ngươi có nguyện vào cung giúp đỡ nàng?”
“Trưởng tỷ của ngươi lúc trước đối xử với ngươi cũng không hề bạc đãi đâu nha”
Trong lòng ta giật mình.
Nhìn tổ mẫu đẹp lão trước mắt, bà ấy lúc trước là người hiền lành, đối xử với trưởng tỷ càng là yêu thương vô cùng. Địa vị Thẩm gia vừa có nguy cơ bị đe dọa, bà ấy không do dự mà bỏ trưởng tỷ.
Bây giờ, lại muốn đem ta tiến cung nữa sao?
Thẩm phủ đông đúc, luận hình dạng, chỉ có ta giống trưởng tỷ nhất.
Ta nhớ tới trong cung đồn đại rằng, từ khi tiểu công chúa qua đời, Hoàng Quý Phi bệnh không dậy nổi, nàng ở ẩn không tiếp xúc với ai.
Tổ mẫu của nàng, từ đây cũng nhẫn tâm với nàng.
Trưởng tỷ à, thật không đáng.
Đây chính là Thẩm gia mà nàng ấy không tiếc giá để giữ gìn.