8.
Ta cuối cùng vẫn vào cung, lấy phẩm vị quý nhân.
Hôm đó trưởng tỷ kéo lê thân thể bị bệnh tới gặp ta, nói nếu ta không muốn, nàng sẽ cầu tổ mẫu bỏ qua ta.
Ta quỳ trên mặt đất lắc đầu.
Trưởng tỷ, tỷ không biết, chúng ta chưa từng có lựa chọn.
Hoắc Nhiên, hắn sẽ không bỏ qua Thẩm gia.
Trưởng tỷ đắng chát giật giật khóe miệng, “Như thế, cũng tốt, có muội theo giúp ta, ta còn có thể sống dễ chịu một chút.”
Ta không tự giác đỏ cả vành mắt.
Phi tử của Hoắc Nhiên nhiều như rừng lá phong, nhưng chưa từng truyền triệu, chỉ ngủ lại ở Trữ Tú cung của trưởng tỷ.
Thời gian lâu, trên phố lại đồn rằng, trowngr nữ Thẩm gia, là yêu hồ chuyển thế, một thân gả hai chồng, đem bệ hạ mê xoay quanh, không phải dấu hiệu tốt.
Ta đi Trữ Tú Cung của trưởng tỷ, nàng khoác áo lông chồn, ngay tại trong nội viện cắt xong một gốc Hồng Mai, băng thiên tuyết địa, càng làm nổi bật lên gương mặt tái nhợt.
Gặp ta tới, thần sắc nàng có chút giật mình lo lắng.
“Tiểu Lục, muội biết không, ta thật tâm muốn nuôi dưỡng Trường Lạc lớn lên.”
Trường Lạc, cũng chính là tên tiểu công chúa đã qua đời một năm về trước.
Ta tiến lên nắm chặt tay của nàng, thấp giọng nói, “Muội biết, trưởng tỷ, muội hiểu.”
Ta dìu nàng ngồi vào một bên trên băng ghế đá, nàng còn đang nói liên miên lải nhải: “Muội không biết, ta mỗi đêm nằm mơ, cũng nghe được tiếng khóc của nó, nó đang trách ta vì sao lại không cứu nó.”
“Nhưng ta có không có cách nào , ta không có cách nào cả.”
Mắt thấy trên mặt trưởng tỷ đã chảy dài hai hang nước mắt, tiều tụy không chịu nổi, lời ta muốn nói nghẹn tại trong cổ.
Nàng là thật sự vì cái c.h.ế.t của Tiểu Trường Lạc mà canh cánh trong lòng, đến nay chưa thể nguôi ngoai.
“Bệ hạ giá lâm.”
Ta đứng dậy hành lễ, thoáng nhìn Hoắc Nhiên một mặt âm trầm đi tới, nội tâm lo sợ bất an, lời nói mới rồi, không biết hắn đã nghe được nhiều hay ít.
Trưởng tỷ nhu thuận nghênh đón, đoạn thời gian này, nàng giống như đã chấp nhận số phận, đối với hoắc Nhiên rất ngoan ngoãn phục tùng.
Điều kiện tiên quyết là, tiểu chất tử Thôi Nguyện, bị Hoắc Nhiên phái người đón đi, chẳng biết đi đâu.
Có một cánh hoa hồng mai rì rào rơi vào trong tóc trưởng tỷ, Hoắc Nhiên nhìn nàng ấm áp cười một tiếng, xán lạn như nắng mặt trời.
Giờ khắc này, thiếu niên lang ngại ngùng thẹn thùng thưở thiếu thời kia, tựa hồ lại trở về.
Làm cho ta trong nháy mắt có chút thất thần.
9.
Lại qua hơn một tháng, trong kinh lần nữa lại đổ một trạn tuyết lớn, bay lả tả, phủ kín toàn bộ nóc hoàng cung, lại không có chút cảm giác buồn bã nào cả, cung nhân chen vai nhau, đắm chìm trong vui sướng.
Cũng có hai việc vui, một là, Hoàng Quý Phi lại có thai, Hoắc Nhiên đại hỉ, truyền lệnh, cung nhân đều thưởng thêm một tháng bổng lộc, để xua tan u ám sau cái c.h.ế.t của tiểu công chúa; Hai là, cái hậu cung này, rốt cục cũng đã nghênh đón chủ nhân chân chính của nó, Lạc Diệc Khả.
Tiếng hô ;ập hậu trên tiền triều ngày càng tăng vọt, không ít thần tử vì áp chế nhuệ khí của Thẩm gia, cãi lại nói, Hoàng Quý Phi phẩm hạnh chưa tốt, không xứng là hậu.
Bọn hắn tựa hồ chắc chắn, Hoắc Nhiên sẽ liều lĩnh lập trưởng tỷ làm hậu.
Đáng tiếc, bọn họ thất vọng rồi.
Thật ra, Hoắc Nhiên ngoài cung sớm đã có phu nhân, chỉ là thân thể không tốt, nên luôn điều dưỡng ở ngoài cung.
Vì lập Lạc Diệc Khả làm hậu, hắn không tiếc cho người truyền ra ngoài điển cố tình thâm của hai bọn họ, nói hai người bọn họ quen biết khi còn nhỏ và luôn sát cánh bên nhau tới tận bây giờ.
Lạc Diệc Khả, chính là hoàng hậu.
Ngay khi chuyện này vừa truyền ra, những kẻ muốn mượn gió bẻ măng kia, bỗng nhiên khó xử, bị cắt chức.
Trong lúc nhất thời, Thẩm gia thành trò cười.
Trưởng tỷ từ yêu phi hại nước, trở thành đề tài cho những câu chuyện trà dư tửu hậu.
Ta không khỏi sợ hãi, tay chân lạnh buốt.
Những ngày qua đủ mọi loại hành vi hắn đối với trưởng tỷ, đến tột cùng mấy phần làm thật, mấy phần là giả?
Hoặc là, đơn thuần chỉ là trả thù?
Ta thất tha thất thểu chạy vội tới Trữ Tú cung, sắc mặt trưởng tỷ vàng như nến, thân hình gầy yếu, suy yếu tựa ở trên giường tơ.
Thân thể nàng vốn như nỏ mạnh hết đà, bây giờ nôn nghén càng đem nàng giày vò không còn hình dáng, nàng hữu khí vô lực phân phó người đem ống nhổ tới, nhìn ta suy yếu cười một tiếng.
“Tiểu Lục, muội cũng biết rồi phải không.”
Ta lúng ta lúng túng đi đến trước chân nàng, nhịn xuống nước mắt đem trán tựa ở đầu gối nàng, khàn khàn tiếng nói, “… Trưởng tỷ.”
Nàng một vuốt ve tóc ta từng chút một, nhìn ngoài cửa sổ bình tĩnh nói, “Tính tình của hắn, muội cũng biết.”
“Đối với ta, hắn chưa chắc đã yêu nhiều đến thế, chỉ là nuốt không trôi cục tức ta đã vứt bỏ hắn mà thôi.”
Ta nghe được trưởng tỷ thở sâu một hơi, nói khẽ, “Như thế, cũng tốt. Để hắn ở chỗ này của ta xả giận, các ngươi, Thẩm gia, sẽ không đáng lo ngại nữa.”
Ta liều mạng nhịn nước mắt, không, trưởng tỷ, tỷ không biết bây giờ lòng dạ Hoắc Nhiên ác độc đến chừng nào đâu.