1.
Hôm nay trong Vạn Xuân Cung xảy ra một đại sự khó lường.
Quý phi trong lúc luyện vũ bị trẹo chân.
Trong tẩm điện, Quý phi nằm ở trên giường, thiếp thân thị nữ muốn bôi thuốc cho nàng, bị nàng một cước đá văng: “Bôi thuốc có ích lợi gì?”
Thị nữ bị đau, cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể khuyên nhủ: “Nương nương, thái y nói bôi thuốc này bảy ngày, vết thương sẽ lành.”
“Bảy ngày? Bảy ngày sau vết thương có lành cũng còn có ích lợi gì nữa? Bổn cung bỏ hết tâm huyết vì bài múa này trong mấy ngày qua, giờ tất cả đều uổng phí!”
Nàng càng nói càng tức, cầm lấy bình ngọc trong tay ném về phía cung nữ, tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, cả phòng đều im lặng.
Tất cả mọi người đều biết vì sao Quý phi ảo não như thế.
Ngày kia chính là tiệc sinh thần của Hoàng đế, vì thế Quý phi đã chuẩn bị suốt ba tháng liền, chờ đợi để làm mọi người trong cung yến kinh ngạc.
Nhưng mà hiện tại mắt cá chân của nàng sưng to lên, đau đến mức không thể đi lại được, nói gì đến khiêu vũ.
Tâm huyết suốt ba tháng này sắp trở nên vô ích.
Các cung nhân đều đang tập trung suy nghĩ làm cách nào để xoa dịu cơn giận của Quý phi, không ai chú ý ta đã bưng nước rửa chân, đi tới bên cạnh Quý phi.
Ta là một tiểu cung nữ vào cung chưa đầy nửa tháng, hầu hạ Quý phi rửa chân là một việc khổ sai, các cung nữ làm việc lâu năm không chịu làm nên giao việc đó cho ta.
Lúc này như thường lệ, ta quỳ xuống trước Quý phi, trước khi người khác kịp ngăn cản, ta đã vụng về nắm lấy mắt cá chân Quý phi và đặt nó vào thùng gỗ chứa đầy nước nóng.
Chưởng sự cung nữ bên cạnh cúi đầu mới nhìn thấy ta đang làm gì, lúc này sợ tới mức lớn tiếng trách cứ: “Ngu xuẩn, chân nương nương đã bị thương, ngươi đang làm gì vậy?”
Nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Quý phi hét lên và dùng gậy đánh ta..
Lại phát hiện Quý phi không nói tiếng nào, ngược lại lộ ra thần sắc thoải mái.
Nàng ta kinh ngạc cụp mắt nhìn thùng gỗ, phát hiện bên trong có rất nhiều cánh hoa tươi mới.
“Đây là thuốc gì sao? “Quý phi lẩm bẩm nói,”Vậy mà ngâm một chút lại không thấy đau nữa.”
Ta vội vàng bẩm báo: “Phụ thân nô tỳ từng là lang trung giang hồ, đây là phương thuốc cổ truyền của gia tộc nô tỳ.”
Quý phi có chút cao hứng, hai hàng lông mày liễu giãn ra, thản nhiên nói: “Ngươi là tiểu cung nữ mới tới, lại có vài phần bản lĩnh.”
Ta hầu hạ quý phi ngâm chân xong, lại đề nghị mát xa vết thương cho nàng.
Trước đó vết thương vừa đụng liền đau, hiện tại ấn lên lại không có cảm giác gì, vì thế ta ra sức xoa bóp, một lát sau phần lớn máu ứ đọng đã tiêu tán hơn phân nửa.
Quý phi mừng rỡ, cứ như vậy, nàng lại có thể khiêu vũ.
Quả nhiên, cung yến ngày hôm sau, Quý phi ở giữa hồ sen nhảy múa, ống tay áo vung lên, vạt váy phập phồng, giống như tiên tử hạ phàm.
Có thể nói đã xuất hết danh tiếng.
Hoàng thượng say mê, lập tức ôm ngang Quý phi đi tới Vạn Xuân cung.
Suối nước nóng trơn tẩy mỡ đông, từ nay về sau quân vương không sớm triều.
Sau một đêm vui vẻ, Quý phi rời giường tâm tình tốt lên rất nhiều.
Thiếp thân cung nữ hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, nàng liền gọi ta qua.
“Cung nữ mới tới, ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên Lưu Huỳnh.”
Quý phi gật gật đầu, đỡ Kim Bộ Dao Hoàng đế mới ban thưởng nói:” Lưu Huỳnh à, bổn cung lần này may mắn có ngươi đấy.”
“Nô tỳ không dám.”
Ta cung kính cúi đầu, đồng thời ánh mắt nhìn xuống mắt cá chân quý phi.
Mắt cá chân nhìn qua đã hoàn toàn không có việc gì.
Nhưng mà……
Những loại thuốc ta ngâm trong nước rửa chân thật ra không phải để chữa bệnh, mà là gây tê liệt gân mạch.
Cho nên sau khi ngâm xong sẽ mất đi cảm giác đau đớn, máu ứ trong da thịt có thể tiêu tan, bề ngoài cũng không thấy sưng.
Nhưng thật ra xương cốt đã bị lệch.
Hiện tại vị trí lệch rất nhỏ, căn bản không phát hiện được.Nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì vết thương ở chân này sẽ ngày càng nghiêm trọng.
Lương y không thể làm như vậy.
Thầy thuốc nhân tâm, lấy việc chữa khỏi cho bệnh nhân làm nguyên tắc của mình, tuyệt đối sẽ không đưa ra loại biện pháp trị phần ngọn không trị tận gốc này, mà là sẽ khuyên bệnh nhân tĩnh dưỡng, không nên vận động gì nữa.
Nhưng liên quan gì đến ta, ta cũng không phải thầy thuốc.
Ta chỉ là một người luyện độc.
2.
Cha ta là người đứng đầu Thái y viện, từ tổ tông trở đi đời đời đều là cao thủ Hạnh Lâm.
Nhưng ta là một kẻ bại hoại.
Ta đối với việc trị bệnh cứu người không có hứng thú, hậu viện kia có một đống dược liệu, ta mỗi ngày đều lấy ra luyện đủ loại độc.
Khi dịch hạch lan tràn, ta liền lấy thuốc đi đầu đ ộ c chuột, vì thế thời gian đó trong sân nhà ta tất cả đều là x á c chuột.
Người ngoài nhìn vào cảm thấy vô cùng đáng sợ, đều mắng ta là quái thai, chỉ có a tỷ che chở ta.
Tỷ ấy nói: “Dịch hạch hoành hành, ngoại trừ trị liệu cho người bị nhiễm, phòng ngừa lây lan cũng vô cùng quan trọng, A Vân đ ộ c chet chuột, cũng là lập công lớn.”
Khi đó nàng mười bảy tuổi, đã là y nữ nổi danh, trong trận dịch hạch đã cứu được vô số sinh mạng nên có uy tín cao.
Nhưng vẫn có người nghi ngờ: “Tống y nữ, muội muội ngươi bây giờ lấy thuốc đ ộ c chuột, về sau sẽ lấy thuốc đ ộ c người.”
A tỷ lắc đầu: “A Vân sẽ không lấy thuốc đ ộ c người.”
Nàng còn nói: “Dược liệu chẳng qua chỉ là thực vật mọc ra từ ánh nắng mặt trời, mưa và sương, vừa là thuốc cũng vừa là đ ộ c, toàn bộ phải xem lòng người thiện ác.”
“Hơn nữa, mặc kệ A Vân chế ra đ ộ c lợi hại cỡ nào, ta đều có thể chế ra giải dược tương ứng.”
Vì thế không còn ai nghi ngờ nữa, bởi vì mọi người đều biết y thuật của a tỷ cao siêu lại có tâm địa thiện lương, mặc kệ ta gây ra chuyện gì, nàng luôn che đậy cho ta.
A tỷ lớn hơn ta năm tuổi, ta vẫn không sánh bằng tỷ ấy.
Ta đã từng không phục luyện ra các loại đ ộ c kỳ lạ cổ quái, muốn cho a tỷ bó tay không biện pháp.
Nàng cũng chỉ mỉm cười, cùng lắm vài ngày nàng đã chế ra được giải dược tương ứng.
Ta đành phải cam bái hạ phong.*
{*Cam bái hạ phong 甘拜下风: cúi đầu tâm phục khẩu phục, không ca thán một lời.}
Mười chín tuổi năm ấy a tỷ xuất sư, thanh danh vượt qua cả phụ thân, chính thức tiếp nhận y bát của gia tộc, bắt đầu thỉnh mạch cho Thái hậu cùng Hoàng đế.
Cũng là cùng một năm, ta chán ghét bầu không khí nặng nề u ám trong kinh thành, liền đeo một cái bao nhỏ chạy trốn.
Thật ra ta chạy trốn một mình, nhưng bên ngoài đều đồn ta cùng nam nhân hoang dã bỏ trốn.
A tỷ cưỡi khoái mã đuổi theo ta, ngay khi ta cho rằng nàng muốn bắt ta trở về, a tỷ đưa cho ta một gói đồ, bên trong là một đống ngân phiếu nặng trịch.
Đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của a tỷ.
Nàng chảy nước mắt, xoay người cưỡi ngựa: “A Vân, đi thay a tỷ xem non nước tự do bên ngoài kinh thành đi.”
Lần đó ta mới mơ hồ ý thức được, thì ra tỷ tỷ cũng khát vọng tự do. Nhưng nàng là trưởng nữ nhà ta, phải gánh vác trách nhiệm.
Vì thế nàng đã dành cả tuổi thanh xuân của mình trong những bức tường cung điện cao lớn, thực hiện chức trách ngự y.
A tỷ thực hiện rất tốt.
Khi đó Quý phi bị thương trong lúc đi săn cùng Hoàng thượng, miệng vết thương mưng mủ.
A tỷ không ngại bẩn, không ngại mệt, vì Quý phi hút máu mủ, trị liệu vết thương.
Chỉ hơn một tháng, vết thương của Quý phi đã lành lại, làn da trơn bóng như lúc ban đầu, thậm chí không có một chút sẹo nào.
Hoàng đế cũng rất vui mừng, khi đến thăm Quý phi khen ngợi một câu: “Người ta nói y giả diệu thủ hồi xuân, Tống y nữ đích xác có song diệu thủ.”
Khi Hoàng đế nói điều đó, ánh mắt người rơi vào tay a tỷ ta.
A tỷ quả thật có đôi tay rất đẹp.
Hạo cổ tự ngọc, chỉ nhược xuân thông, trong tay bưng chén thuốc, trong thau sứ trắng như tuyết đựng mực đen dược thủy, thật sự cảnh đẹp ý vui.
Nụ cười trên khóe miệng Quý phi đột nhiên dừng lại. Hoàng đế đi rồi, nàng lại gọi a tỷ đến thỉnh mạch.
A tỷ vừa vào Vạn Xuân Cung, đã bị thái giám và cung nữ đồng loạt giữ chặt.
Quý phi ngồi trên giường, ánh mắt chán ghét: “Tiện nhân, lấy danh hiệu chữa bệnh, trên thực tế lại nghĩ cách câu dẫn Hoàng thượng.”
“Người đâu, ch ặ t tay ả ta!”
Ánh đ a o rơi xuống, a tỷ đau đến mức ngất đi.
Quý phi lạnh lùng nhìn a tỷ ngã trên mặt đất, lập tức nhếch môi cười, diễm lệ lại ác độc: “Không phải đều nói y thuật của Tống y nữ cái thế sao, vậy chắc hẳn bệnh nhẹ gãy tay như vậy không làm khó được ngươi. Vậy thì mời Tống y nữ tự mình chữa khỏi cho mình đi.”
Quý phi nhốt a tỷ vào thiên điện, không cho nước, không cho thuốc.
Chỉ mấy canh giờ sau, a tỷ đã mất quá nhiều máu mà chet.
Quý phi lập tức làm ra bộ dáng chấn kinh, bẩm báo Hoàng đế, nói Tống y nữ khi tới thỉnh mạch muốn hạ đ ộ c, cung nhân của mình dưới tình thế cấp bách mới ch ặ t bỏ tay của nàng.
Hoàng đế từ trước đến nay sủng ái Quý phi nhất, thấy Quý phi khóc đến lê hoa đái vũ, Hoàng đế dưới cơn nóng giận ra lệnh tr ả m mấy trăm người Tống gia từ trên xuống dưới.
Kẻ sống sót chỉ có tiểu nữ nhi đã “bỏ trốn” mấy tháng trước đến giờ vẫn không có tung tích.
Khi tin tức truyền đến ta đã tới bến đò, chỉ thiếu một bước nữa là có thể nhìn thấy non nước tự do mà a tỷ mong đợi.
Người chèo thuyền hỏi ta: “Cô gái, không đi nữa sao?”
Ta trầm mặc hồi lâu, rồi dùng lửa đốt bức thư đi, tro tàn rơi vào trong hồ. Ta nói: “Không đi nữa.”
Sáu tháng sau, ta vào cung, tự xưng Lưu Huỳnh.
“Tỷ tỷ, muội không muốn tự do nữa.”
Người duy nhất có thể giải độc cho ta đã không còn nữa.
Thế gian này, không còn ai có thể ngăn cản ta.
3.
Quý phi rất được sủng ái.
Nàng là thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, khi Hoàng thượng vẫn là Ngũ hoàng tử không được sủng ái, Quý phi mang theo cả gia tộc thế lực đứng ở sau lưng Hoàng thượng, giúp hắn đoạt đích thành công.
Ân tình này đã đủ để Hoàng đế cảm động và nhớ nhung, chưa kể Quý phi sinh ra có dung mạo tuyệt thế, một cái nhăn mày một nụ cười đẹp như thiên tiên.
Bởi vậy từ khi Hoàng đế đăng cơ tới nay, Quý phi vẫn tập trung ba ngàn sủng ái trong một thân.
Chỉ chờ sinh hạ hoàng tử, liền có thể sắc phong làm hậu.
Mặc dù hiện tại chỉ là Quý phi, trên thực tế nàng đã có đại quyền chấp chưởng lục cung, vận mệnh của nữ tử trong cung này đều bị nàng nắm trong lòng bàn tay.
Giờ phút này, Quý phi dùng hộ giáp thật dài nâng cằm của ta lên, đôi môi đỏ mọng nhếch lên giống như cánh hoa có độc.
“Lưu Huỳnh à, ngươi có muốn ở lại bên cạnh làm việc cho bổn cung không?”
Trong hậu cung, đối với chủ tử quan trọng biết bao, chủ tử được sủng ái, hạ nhân tự nhiên cũng theo gà chó lên trời.
Chớ đừng nói chi là trở thành thiếp thân cung nữ của Quý phi, ở trong cung không khác gì một nửa chut tử.
Vì thế ta vội vàng gật đầu, chờ mong trong mắt bộc lộ trong lời nói.
Quý phi đã sớm đoán được phản ứng này của ta, ý cười càng sâu.
Nàng nắm cằm ta, móng tay khảm vào da ta, ta đau đến run lên, cũng không dám lên tiếng.
Quý phi rầu rĩ nói: “Nhưng Lưu Huỳnh à, ngươi sinh ra quá đẹp mắt, bổn cung không yên lòng đâu.”
“Như vậy đi.”
Quý phi tiện tay lấy một cây trâm từ trên đầu cung nữ bên người xuống, ném về phía ta.
“Dùng cây trâm này r ạ ch mặt ngươi đi, vậy thì bổn cung mới yên tâm để ngươi hầu hạ bên người.”
Ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cây trâm kia, cả người run rẩy.
“A, không dám sao?”
Quý phi tiếc nuối lắc đầu.
“Vậy thì thôi đi, dù sao đến phòng rửa thùng p h â n cũng là một việc tốt.”
“Lưu Huỳnh, ngươi cảm thấy thế nào?”