4.
Ta im lặng.
Quý phi đứng lên, cũng lười nhìn ta.
Ngay khi nàng ta muốn xoay người rời đi, ta đột nhiên cầm cây trâm kia, r ạ ch thật mạnh lên mặt!
M áu tươi chảy xuống, nhỏ trên mặt đất, hoá thành dòng sông màu đỏ sậm.
Quý phi ngoái đầu nhìn lại, nhìn mặt ta, hài lòng nở nụ cười:”Tốt lắm, Lưu Huỳnh, ngươi thật không khiến bổn cung thất vọng.”
“Từ nay về sau, ngươi hãy trở thành thiếp thân hầu hạ bổn cung đi.”
.……
Việc hầu hạ Quý phi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ở hậu viện trong cung của mình, nàng ta phỏng theo cực hình tiền triều, đào một cái hố lớn sâu năm trượng, gọi là “Chậu rửa chén”.
Trong chậu có hàng ngàn con rắn.
Nếu có cung nhân phạm vào cung quy sẽ bị lột sạch quần áo, ném vào trong hố sâu này.
Ta đến cung Quý phi chưa đầy một tháng, đã có bảy cung nữ bị ném vào “Chậu rửa chén”.
Các cung nữ đó chỉ là ở trước mặt Hoàng thượng lắm mồm vài câu, hoặc chỉ là mặc xiêm y có màu sắc một chút.
Khi Hoàng thượng trở lại, sẽ không còn nhìn thấy những cung nữ này nữa.
Chỉ là trong hố sâu ở hậu viện, lại có thêm một bộ xương trắng bị rắn g ặ m hầu như không còn.
.……
Nhưng mà nửa tháng sau, vận rủi đã đến với ta.
Hoàng thượng đến cung Quý phi dùng bữa, Quý phi bảo ta đi hầu đồ ăn.
Đây là công việc dễ dàng nhất, có đi mà không có về, rất nhiều cung nữ trước đây đã chet khi làm việc này.
Ta cẩn thận, cúi đầu gắp thức ăn cho Hoàng đế, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm mũi đũa, kiệt lực làm cho mình có vẻ trong suốt.
Ánh mắt Hoàng đế vẫn rơi vào trên người ta. Quý phi chú ý tới ánh mắt của Hoàng đế, nở nụ cười.
Nàng ta nói: “Lưu Huỳnh, ngẩng mặt lên cho Hoàng Thượng xem.”
Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu lên. Vết sẹo ở trên mặt cứ như vậy lộ ra trong mắt Hoàng đế.
Hoàng đế hít sâu một hơi khí lạnh: “Đang êm đẹp, bị làm sao vậy?”
Quý phi nhàn nhã gắp một miếng bồ câu muối, bỏ vào trong đĩa Hoàng đế: “Lưu Huỳnh tuổi còn nhỏ, ở trong cung tránh không được việc chạy nhảy đùa giỡn, không biết tại sao không cẩn thận liền biến thành như vậy.”
Hoàng đế nhíu mày: “Trong Nghiên Nhi cung không có người sao? Lại để cho loại nô tỳ khó coi như này đến gần hầu hạ.”
Quý phi cười nói: “Mỹ nhân trong cung nhiều lắm, thật giống như mèo nhỏ chó nhỏ xinh đẹp, nhìn nhiều cũng chán, thỉnh thoảng có cái xấu, cũng mới mẻ.”
Nàng ta không nói gì nữa, mỉm cười cùng Hoàng đế tiếp tục dùng cơm.
Chung quanh tất cả thái giám cung nữ đều thở phào nhẹ nhõm, người người đều biết, chỉ cần lúc này ta không tiếp tục nói chuyện, cửa ải này coi như qua.
Nhưng mà ta lại chủ động tiến lên, đem chiếc cốc sứ cổ đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn.
Món súp này vốn nên chuẩn bị cho mỗi người một phần, nhưng ta lại chỉ bày trước mặt Quý phi, không có bày cho Hoàng thượng.
Trước khi Quý phi mở miệng trách cứ ta, ta lập tức cúi người bẩm báo: “Hoàng thượng thứ tội, đây là dược thiện nô tỳ chuẩn bị, chuyên trị các cơn ác mộng gần đây của Quý phi.”
Mở cốc sứ ra, bên trong là một chén nước canh màu nâu nâu mang theo dược khí đắng chát.
Hoàng đế sửng sốt, nhìn về phía Quý phi: “Nàng gần đây thường xuyên gặp ác mộng sao?”
Trong lúc quý phi ngây người, ta giành bẩm báo trước: “Hoàng thượng mấy ngày gần đây không đến Vạn Xuân cung, Quý phi nương nương nhớ nhung Hoàng thượng, tưởng niệm thành bệnh, cho nên mới gặp ác mộng.”
Hoàng đế đau lòng nhìn về phía Quý phi: “Tại sao lại không nói cho trẫm?”
Quý phi đã phục hồi tinh thần lại, nàng ta lập tức cụp mắt, ánh mắt tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu: “Thần thiếp sợ Hoàng thượng có chuyện quan trọng cần xử lý, không muốn để Hoàng thượng lo lắng cho thần thiếp nữa.”
Hoàng thượng đã đứng dậy, ôm lấy bờ vai trắng nõn như ngọc của Quý phi: “Không có chuyện gì quan trọng hơn nàng.”
Trước đó, Hoàng đế bởi vì chính vụ bận rộn, đã rất nhiều ngày không có đặt chân vào hậu cung. Lần này cũng chỉ là tới dùng bữa cơm, sau khi ăn xong vốn muốn lập tức đi ngự thư phòng xem tấu chương.
Nhưng đêm nay, Hoàng đế không rời đi, ngược lại còn cùng Quý phi đi ngủ, thậm chí còn đích thân đưa thuốc cho nàng ta.
Đến ngày thứ hai, Hoàng đế cuối cùng cũng rời đi, Quý phi khoác tẩm bào đi tới trước mặt ta, để ta hầu hạ mang giày.
Mũi giày Tô Tú nâng cằm ta lên, Quý phi rũ mắt cười nói: “Hảo nha đầu là một người đáng yêu, tuổi còn nhỏ đã biết giúp bổn cung giữ lòng Hoàng Thượng.”
Nàng lập tức quay đầu, lớn tiếng mắng các cung nữ còn lại: “Không giống với những kẻ khác, nói là trung thành với bổn cung, trên thực tế từng kẻ từng kẻ đều nghĩ cách làm thế nào để câu dẫn Hoàng Thượng!”
Những cung nữ còn lại nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu. Chỉ thừa dịp Quý phi không có ở đây, len lén nhìn ta với ánh mắt ghen tị.
Nhưng ta không để ý, mỗi ngày chỉ trung thành và tận tâm hầu hạ Quý phi. Sau cơn ác mộng, Quý phi nếm được ngon ngọt, bắt đầu thường xuyên giả bệnh.
Cũng không phải bệnh nặng, cùng lắm là đau đầu nhức óc, nhiễm phong hàn.
Hoàng đế thật sự đau lòng cho nàng, bởi vậy mỗi lần Quý phi kêu không thoải mái, Hoàng đế liền lập tức tự mình đến bồi.
Vì thế mỗi người đều biết Hoàng đế cực kì sủng ái Quý phi, vì Quý phi ngay cả chính vụ cũng có thể vứt qua một bên.
Quý phi lại một lần nữa chứng minh vị trí của nàng trong lòng Hoàng đế, càng thêm đắc ý.
Ta nhìn nàng sau khi nhận được ân sủng ngút trời, ở trong lòng thầm cười nhạo. Nàng ta không nên giả bệnh.
A tỷ thường nói một câu là – – thuốc có ba phần độc.
Giống như Quý phi vậy, nàng dựa vào giả bệnh để được sủng ái, như vậy tự nhiên cũng sẽ bởi vì giả bệnh mà chịu đau khổ.
Trong cung này, đã có người rất bất mãn với nàng ta.
……
Quả nhiên, sau một lần đến cung Thái hậu thỉnh an, Quý phi rất không vui.
Lúc lén lút không có người, nàng đập đồ sứ, oán hận nói: “Lão bất tử, mỗi ngày đều bày sắc mặt không tốt cho ta xem, nếu như không phải Vi gia chúng ta hỗ trợ nhi tử của bà ta thượng vị, thì bà ta – – một phi tần đã bao nhiêu năm không được ân sủng, làm sao có thể trở thành Thái hậu!”
Ta đúng lúc đi lên phía trước, đỡ lấy cánh tay Quý phi:”Nương nương không nên tức giận, đừng làm hại thân thể của mình.”
“Vốn chính là nương nương cho Thái hậu mặt mũi, theo nô tỳ thấy nếu Thái hậu đã không biết điều, vậy nương nương cũng không cần giữ thể diện cho bà ấy làm gì nữa.”
“Dù sao hiện tại đang là mùa đông tuyết lớn, thời tiết rét lạnh, nương nương có thể nói là bệnh cũ tái phát, không thể đến thỉnh an.”
“Rồi sai nô tỳ đi thay, như vậy vừa làm Thái hậu mất mặt, lại không tìm ra nương nương sai chỗ nào.”
Quý phi giải được khúc mắc, cười tươi sáng: “Lưu Huỳnh, vẫn là ngươi thông minh.”
Ta cụp mắt kính cẩn nói: “Vì nương nương phân ưu.”
……
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
Cứ như vậy, ta một mình đến cung Thái hậu. Vừa hay Hoàng đế cũng ở đây, ta trần thuật lại với Thái hậu và Hoàng đế chuyện Quý phi bị bệnh.
Hoàng đế lập tức biện hộ cho Quý phi: “Mẫu hậu, Nghiên nhi trước kia sau khi hư thai thân thể vẫn luôn không tốt, đến mùa đông thật sự rất dễ sinh bệnh.”
Sắc mặt Thái hậu không thay đổi, một lúc lâu sau gật đầu: “Hiện tại thời tiết lạnh, từ Vạn Xuân cung tới đây rất trắc trở, đã như vậy thì miễn cho Quý phi việc thỉnh an đi.”
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà, Thái hậu lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ta: “Thân thể Quý phi, những ngày gần đây vẫn không tốt như vậy sao?”
Ta vội vàng thêm mắm dặm muối: “Hồi Thái hậu, Quý phi đích xác thể chất suy yếu, thường xuyên phải nằm trên giường.”
Thái hậu nhìn về phía Hoàng đế: “Vì Quý phi ba ngày hai bữa nháo bệnh, thân thể sợ là không khỏe mạnh, Hoàng thượng cho rằng nàng có thể mang thai hoàng tự được sao?”
Hoàng đế lúc trước chỉ lo đau lòng Quý phi, hôm nay chợt bị Thái hậu nhắc nhở, ngây ngẩn cả người.
Thái hậu uống một ngụm trà nóng, thản nhiên nói: “Ai gia biết con sủng ái nàng, muốn cho nàng sinh hạ đích trưởng tử sau đó phong nàng làm hoàng hậu.”
“Nhưng bây giờ cũng đã nhiều năm rồi, chẳng lẽ nàng không có gì, con vẫn chờ sao?”
Hoàng đế trầm mặc. Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, không ai chú ý ta đứng phía dưới hai tay buông thõng.
Sắc mặt ta kính cẩn, trong lòng lại nổi lên một trận khoái ý mãnh liệt. Ta biết, thứ Quý phi ghét nhất, cũng là thứ ta mong đợi nhất… rốt cuộc cũng tới.
5.
Một tháng sau, trong cung mở cuộc tuyển tú.
Không ai thương lượng việc này với Quý phi trước, Thái hậu đại khái là dự đoán được Quý phi sẽ đại náo, bởi vậy nghiêm mật phong tỏa tin tức.
Chờ Quý phi biết chuyện thì các tú nữ như hoa đã vào cung. Là ta đem tin tức không tốt này nói cho Quý phi.
Sắc mặt nàng ta chợt trắng bệch, phản ứng đầu tiên là cầm roi, quất lên người ta như phát đ i ê n.
“Tiện tỳ không biết xấu hổ, cũng dám lừa gạt bổn cung! Hoàng thượng không có khả năng làm ra loại chuyện này! Hoàng thượng tuyệt sẽ không đối đãi với bổn cung như vậy!”
Sau lưng ta bị roi quất đến m á u tươi đầm đìa, m á u bắn tung toé trên tay Quý phi, nhưng nàng ta lại không phát hiện.Những cung nhân còn lại đều yên lặng ở bên cạnh nhìn.
Bọn họ biết đây là Quý phi không chấp nhận được sự thật, đang lấy cung nữ vô tội ra trút giận. Nhưng không ai dám ngăn cản.
Cũng có người ghen tị ta, giờ phút này ước gì ta bị đ á n h chet. Nhưng ta không thể bị đ á n h chet.
Bởi vì sau khi Quý phi quất mấy chục roi, liền thoát lực ném roi đi, hôn mê bất tỉnh. Hôn mê kéo dài mấy canh giờ.
Thân thể Quý phi trước đây không có hư nhược như vậy. Nhưng lúc trước nàng ta giả bệnh quá nhiều lần, Hoàng thượng sẽ gọi thái y đến xem, Quý phi liền bảo ta chuânt bị một ít thuốc, để thái y cũng cảm thấy nàng bị bệnh là được.
Ta vẫn cẩn trọng phối hợp với Quý phi giả bệnh. Kết quả ngày thường hay giả bệnh, bây giờ Quý phi lại thật sự bị bệnh.
Sau khi tỉnh lại, Quý phi nóng bỏng cả người, rên rỉ nói mình chưa bao giờ không thoải mái như thế, kêu người mau đi mời Hoàng thượng.
Bất chấp những vết bầm tím trên lưng, ta lập tức chạy ra khỏi cửa cung Vạn Xuân một cách trung thành mà không hề có chút oán hận.
Nửa canh giờ sau, ta rốt cục đã trở lại, bẩm báo lại với Quý phi đang khổ sở chờ đợi: “Nô tỳ không gặp được Hoàng thượng, Hoàng thượng đang sủng hạnh mỹ nhân mới vào cung!”
Quý phi vừa nghe, lại ngất đi. Thái y đến bắt mạch cho nàng, cho rằng lần này Quý phi thật sự bệnh rất nặng.
Ta lại đi Hạo Thanh điện, lần này cuối cùng cũng gặp được Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, Quý phi nương nương sinh bệnh, muốn gặp Hoàng thượng.”
Hoàng thượng vốn đang nghe Khương Tiệp dư đánh đàn, Khương Tiệp dư nghe vậy, xinh đẹp khuyên Hoàng thượng: “Quý phi nương nương bị bệnh, Hoàng thượng mau đi xem đi.”
Nhưng Hoàng thượng trước đây đã nhận được vô số bẩm báo như vậy, chỉ phất phất tay: “Đây là phương thức Nghiên nhi làm nũng mời sủng mà thôi.”
Khương Tiệp dư liếc mắt nhìn ta, che miệng nói: “Nhưng lần này trông nghiêm trọng hơn những lần trước.”
Hoàng thượng cười kéo Khương Tiệp dư vào lòng mình: “Đương nhiên nghiêm trọng, Nghiên nhi thấy trẫm cưng chiều nàng, ghen tuông rồi.”
Khương Tiệp dư cười đánh vào vai Hoàng đế. Nàng còn rất trẻ nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Hoàng thượng và Vi quý phi quen biết từ nhỏ, mà Khương Tiệp dư, nàng cực kỳ giống Vi Nghiên Nhi năm mười sáu tuổi.
Bởi vì điểm này, Hoàng thượng rất dung túng Khương Tiệp dư. Khương Tiệp dư rốt cuộc vẫn còn trẻ, lại là trưởng nữ của Thượng thư đại nhân, rất nhanh ỷ sủng mà sinh kiêu.
Nửa tháng sau, thân thể Quý phi khá hơn một chút, đỡ tay ta đi dạo ở Ngự hoa viên, gặp Khương Tiệp dư và mấy người mới khác trước mặt.
Khương Tiệp dư hành lễ không đoan chính, đi tới.
Người mới người cũ đứng cùng một chỗ, sự đối lập có chút thảm thiết – – Khương Tiệp dư trang phục lộng lẫy xuất hành, diễm như đào lý; Quý phi bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt xám trắng.
Vì thế Khương Tiệp dư cười nói: “Lúc thần thiếp mới vào cung, mọi người đều nói thần thiếp rất giống Quý phi.”
“Thần thiếp lúc ấy coi lời này là ca ngợi, hôm nay tận mắt thấy nương nương, lại cảm thấy loại ca ngợi này không cần cũng được.”
Quý phi giận dữ. Ta đứng ở một bên, trong lòng cũng thất vọng.
Ta vốn muốn tìm một đồng minh trong đám người mới này, để nàng trở thành đối thủ của Quý phi.
Khương Tiệp dư là người có tư chất tốt nhất trong nhóm người mới này, nàng sinh ra đẹp, xuất thân lại cao quý, vừa vào cung đã phong Tiệp dư, thế lực của Khương gia cũng không thua Vi gia quá nhiều.
Khương Tiệp dư vốn là người có thể cạnh tranh vị trí hoàng hậu với Quý phi. Nhưng nàng ngu xuẩn như vậy, được Hoàng đế sủng ái mới mấy ngày đã kiêu ngạo như thế.
Ta ở trong lòng yên lặng thở dài: “Phế vật.”
Quả nhiên, Quý phi tuy rằng bị bệnh nhiều ngày như vậy, nhưng trong tay dù sao vẫn có đại quyền quản lý lục cung.
Nàng ta lấy danh nghĩa coi thường cung quy, phạm thượng Quý phi, đưa Khương Tiệp dư đến Thận Hình Ti chịu phạt.
Còn lại mấy người mới cũng đều bị liên lụy, toàn bộ đến Phật đường phạt quỳ mười hai canh giờ.
Dù vậy, khi Quý phi hồi cung, cơn giận còn lại vẫn chưa tiêu.
“Năm đó Hoàng thượng nói muốn cùng ta một đời một kiếp một đôi, bây giờ người mới đến đã dám giẫm lên trên mặt ta!”
Quý phi tức giận khiến ngực đau nhức, ta vội vàng dâng nước trà lên, thuận khí cho Quý phi.
“Nô tỳ biết nương nương tức giận, nhưng nương nương phạt nặng mấy phi tần mới vào cung, Hoàng thượng nhất định sẽ hỏi đến.”
Quý phi ném chén trà: “Là các nàng ta vô lễ trước!”
“Vâng, nhưng ở trước mặt Hoàng thượng, nương nương nên mềm không nên cứng.”
Vì vậy, khi Hoàng đế tới Vạn Xuân cung với vẻ mặt lạnh lùng, thứ mà hắn nhìn thấy chính là một phi tần vô cùng đáng thương.
Quần áo cởi một nửa, lộ ra nửa bả vai, trên làn da trắng nõn, một vết sẹo cũ nhìn thấy mà giật mình.
Quý phi ngẩng đầu, miễn cưỡng cười: “Trời mưa, vết thương này lại đau, thần thiếp liền kêu Lưu Huỳnh bôi chút thuốc giảm đau cho mình.”
Thủ pháp của ta nhẹ nhàng, lấy thuốc mỡ bôi lên vết sẹo trên vai Quý phi.
Vết sẹo này là năm đó Quý phi phù trợ Hoàng thượng đoạt đích, một đường giet vào trong cung, lúc ấy một mũi tên bắn tới, là Quý phi cản một mũi tên cho Hoàng đế.
Khương Tiệp dư nghĩ quá đơn giản. Hoàng đế nhiều năm qua sủng Quý phi sủng thành cái dạng này, làm sao có thể chỉ vì sắc đẹp của nàng mà thay đổi?
Đây đúng là nữ nhân hắn yêu sâu đậm, năm đó trên con đường đoạt đích, thiếu niên cùng thiếu nữ lấy mạng đổi mạng.
Bởi vậy Hoàng thượng có lẽ sẽ sủng ái người khác, nhưng trong lòng hắn rất khó có nữ tử nào có thể thay thế địa vị của Vi Nghiên Nhi.
Đêm đó, Hoàng đế tự mình bôi thuốc mỡ cho Quý phi, tán gẫu chuyện lý thú thời niên thiếu.
Chuyện nàng trọng phạt cung phi, cứ như vậy nhẹ nhàng vạch trần. Nửa tháng sau đó, Hoàng thượng ngày ngày ngủ lại Vạn Xuân cung, lạnh nhạt với những phi tần khác.
Quý phi rất đắc ý. Khuôn mặt của nàng ta bởi vì được phục sủng, trở nên càng lúc càng bóng loáng, đầy đặn.
Ta dùng nước hoa hồng tươi mới để lau người cho nàng ta, lúc rửa đến ngón tay, nàng ta đột nhiên run rẩy một chút.
Ta vội vàng quỳ xuống:”Nương nương thứ tội, nơi này có một vết thương.”
Quý phi nghi hoặc: “Đây là bị khi nào? Sao bổn cung không chú ý tới?”
Dù sao chỉ là một vết thương rất nhỏ, bởi vậy Quý phi cũng không để ở trong lòng, quay đầu tiếp tục vui vẻ chờ đợi Hoàng đế đến.
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, cười nham hiểm trong lòng. Khi còn bé, ta từng nói với a tỷ, ta muốn nghiên cứu chế tạo một loại “Xuyên tim độc”.
Độc này lúc đầu không lộ ra, nhưng chỉ cần tâm tình con người trở nên kém đi, độc tính của nó sẽ trở nên mạnh mẽ, làm cho người ta từng chút từng chút thối rữa.
A tỷ khi đó vỗ vỗ đầu ta: “Thù này lớn bao nhiêu, muội mới có thể dùng loại độc này chứ.”
Lúc a tỷ còn sống, ta không có nghiên cứu chế tạo ra “Xuyên tim độc”. Sau khi tỷ ấy chet, ta rốt cục biết chế ra loại độc này cần thù lớn như thế nào.
Hiện tại Quý phi rất vui vẻ, cho nên độc tính xuyên tim mai phục ở trong cơ thể nàng yếu ớt, chỉ ăn mòn ra vết thương trên đầu ngón tay này.
Như vậy, nếu như nàng ta từ đám mây rơi xuống, rơi vào vũng lầy……Khi đó, xuyên tâm độc sẽ ăn mòn thân thể nàng ta bao nhiêu đây?
Nghĩ đến đây, ta hưng phấn đến mức run rẩy lên.
6.
Ta lặng lẽ đi đến Phật đường.
Ngoại trừ Khương Tiệp dư, mấy cung phi còn lại đều bị phạt quỳ ở đây.
Các nàng liên tiếp oán giận, lúc thì nói Khương Tiệp dư liên lụy đến mình, lúc lại oán giận Vi quý phi tàn nhẫn.
Chỉ có một nữ tử quỳ ở đầu gió nhắc nhở các nàng: “Trong cung cách tường có tai, chư vị tỷ tỷ cẩn thận nói.”
Lời của nàng lập tức thu hút một đám người.
“Còn không phải tỷ tỷ ngươi hại chúng ta bị phạt sao?”
“Ngươi là thứ nữ, không biết dùng thủ đoạn hạ lưu gì để được vào cung, còn chỉ giáo chúng ta.”
Vì thế cô gái kia không nói gì nữa, chỉ đối mặt với tượng Phật, một mặt quỳ, một mặt nhắm mắt tụng kinh.
Từ góc độ của ta, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt ẩn nhẫn của nàng trong bóng tối.
Ta nhận ra nàng ấy, nàng là Khương Tài Nhân, muội muội cùng cha khác mẹ của Khương Tiệp Dư.
Tuy rằng cũng xuất thân từ Khương gia, nhưng Khương Tài Nhân vẫn bị các cung phi kỳ thị, mẹ đẻ của nàng chỉ là một vũ cơ, qua đời sớm, mà trưởng tỷ Khương Tiệp Dư của nàng xưa nay vẫn luôn chèn ép nàng.
Ta nghĩ về điều đó và bước ra khỏi bóng tối.
Có người nhận ra ta, mang theo ba phần âm dương quái khí: “Ơ, đây không phải là đại hồng nhân bên cạnh Quý phi, Lưu Huỳnh sao?”
“Cô cô là đến chê cười chúng ta sao?”
Ta không nói lời nào, ánh mắt nhìn Khương tài nhân đang tụng kinh: “Phạt quỳ lâu như vậy, tài nhân vẫn còn rất bình tĩnh.”
Các cung phi còn lại cho rằng ta là bởi vì Khương Tài Nhân là muội muội của Khương Tiệp Dư, cho nên cố ý giận chó đánh mèo nàng, vì thế nhao nhao ở một bên xem kịch hay.
Khương Tài Nhân nghe vậy mở to mắt, thanh âm chậm rãi: “Trong cung gợn sóng chắc hẳn rất nhiều, nếu như hiện tại không yên tĩnh, về sau nên làm cái gì bây giờ?”
Ta nhìn nàng ấy thật sâu. Nàng không tính là quá đẹp, dung mạo chỉ ở tầm trung. Khí chất thanh đạm, nhưng có một sức quyến rũ nói không nên lời.
Nàng ở Khương gia vẫn luôn bị khi dễ, lại có thể vào cung dựa vào thân phận thứ nữ, nhất định có bản lĩnh của nàng.
Nữ nhân này có thể làm chuyện lớn. Nghĩ đến đây, ta thản nhiên mở miệng:
“Tài nhân quỳ gối ở đầu gió, hàn khí xâm nhập, đối với nữ tử không tốt.”
Ta nhìn về phía những người khác: “Thỉnh cầu mấy vị tiểu chủ khác nhường đường.”
Mấy cung phi khác sửng sốt, các nàng vốn muốn tra tấn Khương Tài Nhân, cố ý đưa vị trí lạnh nhất cho nàng, hiện giờ không thể không nhường một vị trí ấm áp.
Khương Tài Nhân cũng sửng sốt, gương mặt luôn trầm tĩnh như nước lần đầu tiên xuất hiện gợn sóng.
Nàng ấy không hiểu tại sao ta lại giúp nàng. Mà ta đã xoay người rời đi.
Tối nay thật tuyệt. Cuối cùng ta cũng tìm được đồng minh.