Thanh Mai Trúc Mã

Chương 3


11

“Sao thu dọn lâu thế?” Mạnh Đình hỏi.

Lớp học gần như trống rỗng, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng quạt kêu cọt kẹt.

Tôi né tránh ánh mắt cậu ấy, nói: “Đồ hơi nhiều.”

“Để em xách cho.” Cậu ta thuận tay cầm túi của tôi, tôi bất giác nắm chặt một chút rồi thả ra để cậu ta cầm.
Mạnh Đình nhìn tôi một lát, giọng trở nên quan tâm: “Sao trông chị có vẻ không vui vậy, thi không tốt à?”

Tôi lắc đầu.

Mạnh đình cố thả nhẹ giọng: “Vậy chúng ta đi ăn một bữa ngon đã nhé.”

Tôi có chút ngập ngừng, nói: “Được.”

Tôi đã hứa với cậu ấy, cũng không muốn thất hứa.

Có lẽ vẫn còn lý do khác nữa, nhưng tôi cũng lười nghĩ sâu.

Mạnh Đình chọn một nhà hàng Pháp, cậu ấy nói: “Chị bảo muốn ăn mì phở Ý, em tìm được rồi này!” Ánh mắt cậu ấy lấp lánh đầy tự hào, giống như đang chờ được khen ngợi.

Suốt cả đoạn đường, tôi đã nghĩ xem nên mở lời thế nào, cuối cùng lại đột ngột hỏi: “Còn chìa khóa của tôi, cậu cũng tìm thấy rồi à?”

“Chìa khóa gì?” Cậu ấy ngạc nhiên, rồi đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt bắt đầu có chút bối rối.

“Mạnh Đình, cậu không biết nói dối đâu.” Tôi cố nở một nụ cười.

“Đợi đã, chị đừng vội.” Giọng nói của Mạnh Đình đầy vẻ khắc chế, cậu ấy khẽ nói, mang chút cẩn trọng, thăm dò: “Chị đang nói đến chuyện lần đại hội thể thao bị mất chìa khóa à?”

“Ừ.”

Mạnh Đình im lặng một giây, nói: “Ừm, chắc là bạn cùng bàn của chị đã nói với chị rồi, chìa khóa đúng là cô ấy nhặt được.”

Lúc đó, tôi vẫn giữ một chút hy vọng, bây giờ, cảm giác đó giống như cánh cửa ánh sáng dần dần khép lại.

Bờ vai Mạnh Đình rũ xuống, mấp máy khẽ môi, dường như nhất thời không biết nói từ đâu:

“Hôm đó em bắt taxi quay lại, vốn là sợ chị lo lắng, muốn nhanh chóng mang chìa khóa cho chị.”

Tôi mê man nhìn cậu ta, giống như một chiếc máy bay lạc hướng, mãi không thể hạ cánh nổi.

“Nhưng, ngay lúc thấy chị lên xe, em đã thay đổi ý định.”

“Chắc chị cũng nhớ, lúc đó quan hệ của chúng ta rất tệ, em không tìm được cách để hòa hoãn với chị, nên muốn thử xem liệu có còn con đường nào tắt không.”

“Nếu em trực tiếp đưa chìa khóa cho chị, có thể chị chỉ nhận rồi thôi. Nhưng nếu em cố gắng giúp chị tìm lại, liệu chị có cảm kích em hơn chút nào không?”

Ánh mắt cậu ta đầy vẻ buồn bã, không giống như đang giả vờ, nhưng tôi lại không thể hiểu nổi hành động đó.

“Vậy nên, cậu phải lừa dối tôi à?” Tôi trực tiếp vạch trần sự thật, không để cho cậu ta bất cứ cơ hội giải thích nào.

Mạnh Đình im lặng trong giây lát, sau đó khẽ nói: “Chắc là chị cũng đã biết, em thích chị.”

“Đó là lý do cậu lừa dối tôi ư?” Tôi không hiểu, trong lòng ngổn ngang, không rõ khó chịu hay hoang mang.

Mạnh Đình sững người: “Em thừa nhận chuyện này em có chút quá đáng, nhưng chúng ta quen nhau từ nhỏ, chị cũng biết mà, em không có ác ý.”

Tôi nghẹn lời.

Cậu ấy nói tiếp: “Em cũng đang học cách đối xử với chị, ban đầu làm sai cách khiến chị ngày càng ghét em, sau đó có một cơ hội lật ngược tình thế, dù không quang minh chính đại, nhưng ít nhất, tình cảm của em với chị chưa bao giờ thay đổi.”

“…”

Tại sao cậu ấy có thể nói chắc nịch như vậy?

“Em không tin là chị không có thích em chút nào cả.” Cậu ta nói đầy chắc chắn.

Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chợt hiện lên những kỷ niệm trong những ngày qua khi ở bên cạnh cậu ấy.

Những ký ức này giống như những tấm kính màu trong nhà thờ châu Âu, đẹp đẽ, mộng mơ nhưng lại không chân thật.

Chúng, từng chút một, tan vỡ trước mắt tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi không thích cậu, dù trời có sập cũng sẽ không thích cậu.”

Mạnh Đình sững người, như bị ai đó giáng cho một cú đấm mạnh, trong mắt tràn đầy không thể tin được.

Tôi cảm nhận được cơn giận đang dần dâng lên trong lòng cậu ấy.

“Kim Huệ, chị thật là…” Cậu ấy không nói hết câu, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Mì Ý được bưng lên, đỏ đỏ, vàng vàng, tôi cúi đầu nhìn sự phối hợp kỳ quái này, nhưng lại phát hiện bản thân bắt đầu nhìn không rõ nữa.

Mạnh Đình đứng dậy, tôi cảm nhận được cậu ấy đang nhìn tôi.

Nhưng tôi lại cố chấp không chịu ngẩng đầu lên.

Bàn tay cậu ấy chặt tay rồi lại thả ra, cuối cùng không nói lời nào, quay người rời đi.

Tôi tiếp tục ăn mì, bỗng nhiên cảm thấy thật khó thở, chua quá.

12

Ăn xong, ngồi lại trong nhà hàng một lúc.

Bên ngoài trời đã tối đen, dường như còn có một chút mưa.

Cũng tốt, dầm mưa một chút để tỉnh táo hơn.

Tôi bước chân ra ngoài, vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau.

Chỉ một giây sau, chiếc ô phủ kín đầu tôi, Mạnh Đình im lặng cầm ô, khuôn mặt điển trai ẩn hiện dưới bóng tối, vẫn còn tức giận.

Tôi khựng lại, cúi đầu hơi ngại ngùng, “Cậu vẫn chưa đi à?”

“Ừ.” Giọng cậu lạnh nhạt.
Tôi không biết nói gì, chỉ gượng gạo kéo kéo ống quần.

Cậu ấy liếc nhìn tôi, nói: “Đi thôi.”

Tôi lại bắt đầu cảm thấy buồn bã. Từ lúc thi xong đến giờ, mắt mũi tôi đã cay xè đến mấy lần.

Cả đoạn đường im lặng.

Sau khi đến tiểu khu, Mạnh Đinh thu ô lại, tôi sờ tóc, nói một câu cảm ơn.

Mạnh Đình mím môi, khuôn mặt căng thẳng giống như đang giải một bài toán khó.

Tôi né tránh ánh mắt cậu ấy, lấy điện thoại từ trong túi ra, lướt xem tin nhắn, có chút bối rối, không biết phải làm gì.

Cuối cùng, cậu ấy vẫn không nói gì, chỉ quay đầu nói: “Em đi đây.”

Tôi rất ít khi thấy bóng lưng cậu ấy, trước đây chúng tôi luôn song song rời đi, hoặc tôi là người đi trước.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên cảm nhận được một khao khát mãnh liệt.

Hy vọng cậu ấy dừng lại, rồi quay đầu chờ tôi.

Nhưng cậu ấy không làm vậy.

13

Điểm thi đại học của tôi thấp hơn dự đoán vài điểm.

Tôi định nhắn tin cho Mạnh Đình, nhưng phát hiện tin nhắn gần nhất của chúng tôi là vào ngày thi xong.

Hóa ra đã nhiều ngày như vậy không nói chuyện.

Tôi sờ ngực, cảm thấy trái tim như thiếu đi một mảnh, gió lùa qua nghe lồng ngực trống rỗng.

Trong nhóm lớp, có người chúc mừng cậu ấy, tôi đoán kết quả thi của cậu ấy rất tốt.

Sau đó có người nói: “Tiếc thật đấy, cậu sắp phải ra nước ngoài rồi.”

Tôi kinh ngạc, ra nước ngoài?

“Cậu sắp đi nước ngoài à?” Tôi vội vàng nhắn tin cho cậu ấy.

Rất lâu sau, hoặc có thể là do tôi quá nôn nóng nên mới cảm thấy thời gian trôi thật lâu, cuối cùng tôi nhận được tin nhắn trả lời của cậu ấy.

“Ừ.”

Chỉ một từ, nhưng đủ để kết thúc mọi thứ.

Tôi hít thở sâu, thậm chí cảm thấy lông ngực như thiếu đi dưỡng khí, bình tĩnh một lúc mới nhắn tiếp: “Chúc mừng cậu, sao không nghe cậu nói gì cả.”

Mạnh Đinh trả lời lại một câu ngắn gọn: “Đăng lên vòng bạn bè rồi.”

Tôi vào xem, hóa ra vài ngày trước cậu ấy đã đăng tin nhận được giấy báo nhập học của Đại học Johns Hopkins.

Tôi nhìn bức ảnh rất lâu, nhấn thích bài đăng của cậu ấy rồi cố tỏ vẻ đùa giỡn nhắn: “Không ngờ cậu lại đi xa thế, cuối cùng cũng không phải là bạn cùng lớp nữa rồi.”

Cậu ấy không trả lời nữa.

Sau này, nhờ bố, tôi mới biết được ngày rời đi chính xác của cậu ấy.

Nhưng tất cả cũng không còn quan trọng nữa.

Dù là ngày nào, khoảng cách giữa chúng tôi cũng đã ngày càng xa rồi.

14

Đại học đã bắt đầu được một khoảng thời gian.

Ki huấn luyện quân sự đến mức mơ hồ, tôi đã nghĩ đến việc nhắn tin cho cậu ấy.

Bên đó chắc không có huấn luyện quân sự, nhưng nghĩ lại, tôi lại thôi.

Rồi đến buổi giới thiệu câu lạc bộ cho tân sinh viên, nhà trường rất đầu tư, tổ chức một sự kiện mang tên “Cuộc chiến trăm hội”.

Tôi cùng bạn cùng phòng, Tiểu Vi, đi dạo một vòng, giữa đường gặp được một chàng trai. Tiểu Vi khựng lại, kéo tôi quay đầu đi ngay, nhưng vẫn bị phát hiện.

“Du Chí Vi! Tớ tìm cậu lâu rồi!”Giọng nói nam sinh trong vắt chính trực.

“Kỷ Phàm! Nhỏ giọng chút đi, cậu muốn cho cả thế giới biết tên tớ hả!”

Hai người họ cãi nhau vài câu, cuối cùng vẫn là Tiểu Vi đuổi được cậu ta đi.

Sự tương tác quen thuộc này khiến tôi nhớ đến một người.

Tôi hỏi: “Cậu ấy là bạn thanh mai trúc mã của cậu à?”

Tiểu Vi đáp: “Ừ, đến đại học rồi mà vẫn không thoát nổi cậu ấy.” Giọng nói của cô ấy mang theo chút khó chịu.

Tôi cảm thấy khá thú vị liền nói: “Nếu không học cùng trường, có khi cậu còn cảm thấy thiếu đấy!”

Cô ấy dứt khoát trả lời: “Không đời nào.”

“Tại sao?”

“Tớ đâu có thích cậu ấy, sao có thể thấy thiếu được.”

Tôi bỗng khựng lại, như thể nắm bắt được một manh mối, một tia sáng, liền hỏi ngược lại: “Vậy nếu cảm thấy thiếu, có phải là thích không?”

Tiểu Vi nhìn tôi, giống như có thể đánh hơi được mùi bát quái, đôi mắt cô ấy mở to: “Sao, cậu thích ai à?”

Tôi lắc đầu, nói: “Tớ không biết.”

Từ nhỏ, bố mẹ hẳn là rất yêu thương tôi, nhưng họ luôn đánh tôi, mắng tôi. Thậm chí tôi cảm thấy họ còn thích Mạnh Đình hơn cả tôi.

Cấp hai và cấp ba, thỉnh thoảng cũng có người nói thích tôi, nhưng tình cảm của họ như những bông hoa chỉ nở một lần, chưa kịp để tôi tìm hiểu hết thì đã vội lụi tàn.

Tôi đã từng ngưỡng mộ một người, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Chỉ duy nhất một người…

“Trời nóng quá, về ký túc xá nói chuyện tiếp đi.” Tiểu Vi lau mồ hôi.

“…”

Ký túc xá mở điều hòa, Tiểu Vi cẩn thận trải một tấm bạt picnic xuống sàn nhà, đặt hai chiếc gối ôm và vài túi đồ ăn vặt lên đó.

Tôi chưa từng chia sẻ chuyện tình cảm của bản thân với ai, ban đầu không biết phải bắt đầu thế nào, nhưng càng nói càng không kìm chế được cảm xúc.

“… Ê, đừng khóc mà!” Cô ấy vội vàng lấy khăn giấy.

Lúc đó tôi mới nhận ra nước mắt đã rơi đầy mặt tự lúc nào.

Tiểu Vi vừa vỗ lưng tôi vừa nói: “Cậu sao thế, rõ ràng là một câu chuyện ngọt ngào, sao cậu lại biến nó thành bi kịch thế này.”

“…”

“Cậu biết mình sai ở đâu không?” Tiểu Vi tỏ vẻ dày dặn kinh nghiệm, rõ ràng cô ấy còn chưa từng yêu ai.

Tôi lắc đầu.

“Thích thì phải bày tỏ, đừng có mà giận dỗi.” Cô ấy thấy tôi vẫn chưa hiểu, liền tốt bụng giải thích thêm: “Cậu biết đoạn nào làm tớ cảm động nhất không? Chính là khi ở trong nhà hàng, cậu từ chối cậu ấy, cậu ấy rõ ràng giận dữ không muốn ở cạnh cậu, nhưng cuối cùng vẫn không yên tâm, tự mình đưa cậu về.”

“Thật vậy sao?” Nước mắt tôi ngừng chảy, ngây người nhìn cô ấy.

“Haizz, câu chuyện của người khác sao mà ngọt ngào quá.” Tiểu Vi cảm thán.

Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, “Cậu và bạn thanh mai trúc mã cũng ngọt lắm mà, lại còn đẹp trai nữa.”

“Phải rồi, tớ còn chưa xem ảnh Tiểu Mạnh nhà cậu.” Cô ấy ghé lại gần.

Tôi mở trang cá nhân của cậu ấy, nhưng thấy một bài đăng mới.

Một bức ảnh mặt trăng, kèm theo dòng chữ: “Nhưng trái tim tôi mỗi phút mỗi giây vẫn thuộc về cô ấy, cô ấy giống như vầng trăng, mãi vẫn không chịu nói thành lời.”

Tôi bỗng cảm thấy lo lắng, bàn tay cầm điện thoại lạnh ngắt, “cậu ấy có người khác rồi đúng không?”

Tiểu Vi gõ nhẹ tôi một cái: “Gấp rồi chứ gì.”

“Không phải,” tôi giải thích, “cậu ấy trước giờ đâu có kiểu văn nghệ sĩ như vậy! Nếu không phải thích người khác, cậu ấy làm sao có thể viết ra những lời này được.”

“Cậu nói đúng, cậu ấy viết không nổi đâu,” Tiểu Vi đảo mắt, tôi định hỏi cô ấy phải làm gì tiếp theo, thì cô ấy nói tiếp: “Vì đây là lời một bài hát tiếng Quảng Đông, ngốc ạ.”

“…”

“Cậu xem, cậu vừa đến Hong Kong, cậu ấy đã đăng bài hát tiếng Quảng Đông lên mạng xã hội, rõ ràng là để cho cậu xem mà.”

Dù cô ấy nói vậy, nhưng tôi vẫn không có đủ can đảm.

Lỡ như…

“Nếu sợ thì hỏi thẳng đi, kết cục tệ nhất có tệ hơn bây giờ được không?”

Câu nói đó đã thuyết phục được tôi.

Tôi nhìn vào múi giờ, bên đó hiện tại chắc khoảng 10 giờ tối, sau một hồi do dự, tôi quyết định gọi cho cậu ấyi.

Chuông reo rất lâu mà không có ai bắt máy, rõ ràng mới đăng bài cách đây 30 phút.

Tôi không bỏ cuộc, gửi thêm một tin nhắn nữa.

Lần này thì có người nghe máy.

Chỉ là, đầu dây bên kia vang lên giọng của một cô gái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.