Thanh Mai Trúc Mã

Chương 4


15

“Kim Huệ, là tôi.” Giọng nói có chút quen thuộc.

“Cậu là… Hướng Niệm?” Tôi thoáng có chút bối rối, còn kiểm tra xem có phảo bản thân gọi nhầm không.

Cậu ta cười nhạt, giọng điệu có chút châm chọc: “Làm bạn cùng bàn với cậu lâu như vậy, cuối cùng cũng được nhớ tên tôi rồi.”

Tôi và cậu ấy làm bạn cùng bàn suốt một năm, tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy có thể sắc bén như vậy.

Tôi trầm ngâm: “Mạnh Đình đâu?”

“Cậu ấy vẫn tốt, đang giận tôi.”

“…”

“Có phải bị dọa rồi không, nghĩ rằng chúng tôi đang yêu nhau à?”

Cậu ta rốt cục đang diễn trò gì vậy?

Tôi có chút không biết phải nói gì, “cậu ấy bận thì thôi, tôi cúp máy đây.”

“Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu,” Hướng Niệm ngừng lại một chút rồi nói, “Tôi mới không thèm thích Mạnh Đình đâu, trong lòng cậu ta cứ tâm tâm niệm niệm mãi cái hình bóng thanh mai trúc mã là cậu, cậu ấy giận tôi vì tôi đã không giữ lời hứa.”

Tôi mím môi, “Chuyện của các cậu, tôi không quan tâm.”

“Giữa chúng tôi thì có chuyện gì cơ chứ, chẳng qua đều xoay quanh cậu thôi.” Cậu ấy lại bắt đầu nói giọng mỉa mai, “Lúc đó Mạnh Đình đã nhờ tôi đừng nói cho cậu chuyện chiếc chìa khóa, tôi yêu cầu cậu ấy dạy kèm tôi học bù toán suốt nửa học kỳ, cậu ấy đã tuân thủ, nhưng cuối cùng tôi vẫn nói ra.”

“…”

“Cậu không để ý Mạnh Đình đã giúp tôi học toán sao, cậu thật sự không quan tâm đến cậu ấy chút nào nhỉ.”

Cậu ấy nói trái nói phải một hồi, nghe không ra trọng điểm là gì.

Tôi thật sự thấy mệt mỏi.

“Tóm lại cậu muốn nói gì, có thể nói nhanh được không.” Tôi thúc giục.

“Rốt cuộc cậu có gì tốt chứ! Tôi thật sự không hiểu vì sao Mạnh Đình lại thích cậu đến vậy!”
Cậu ta đột ngột hét lên, sau đó hình như vừa cạn sạch một thứ gì đó.

Có lẽ là đang ở quán bar.

“Cảm xúc của cậu đang không ổn, tôi không nói chuyện với cậu nữa.”

Tôi lập tức cúp máy.

16

Tôi đã ngồi thẫn thờ rất lâu.

Hướng Niệm nói một điều khá đúng, tôi quá ít quan tâm đến Mạnh Đình.

Vì không có việc gì làm, tôi mở lại lịch sử tin nhắn giữa chúng tôi.

Đầu năm là thời điểm chúng tôi nói chuyện nhiều nhất, tay tôi lướt qua bức ảnh tuyết rơi cậu ấy gửi, nhìn thấy những mẩu tin nhỏ màu đỏ, tôi dường như đã nhận ra điều gì đó.

Tôi lưu vài bức ảnh lại.

tôi mở một ứng dụng chỉnh sửa ảnh, ghép những bức hình lại với nhau.

Trái tim tôi đập mạnh một nhịp, ghép lại thành dòng chữ: “Kim Huệ bình an vui vẻ.”

Đó là lời chúc mừng năm mới cậu ấy gửi cho tôi, lúc đó tôi không nhận ra.

Tôi bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm, tôi rốt cục đã bỏ qua bao nhiêu điều.

Màn hình đột nhiên tắt ngúm, sau đó lại sáng lên hình đại diện của cậu ấy, Mạnh Đình gọi lại.

Tôi bắt máy, cả hai chúng tôi im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng Mạnh Đình lên tiếng trước: “Chị tìm em à?”

“Ừm…”

“Chuyện gì vậy?” Giọng cậu ấy hơi khàn.

“… Tôi quên mất rồi.”

Tôi thật sự quên mất bản thân gọi cho cậu ấy là vì lý do gì.

Mạnh Đình bên kia cũng có chút bối rối.

“Để tôi nghĩ lại,” tôi sợ cậu ấy cúp máy, vội vàng nhớ lại lý do bản thân gọi điện, à, tôi nhớ ra rồi, “Cậu đăng bài trên mạng xã hội là cho ai xem vậy?”

“…” Một khoảng lặng ngắn ngủi.

Mạnh Đình không trả lời.

Tôi thăm dò: “Là tôi có đúng không?”

Tim tôi có chút nhói nhói, lo sợ người đó không phải là mình.

Cậu ấy khẽ thở dài, “Chị biết rồi còn hỏi.”

Tôi có chút không nhịn được, cố đè khóe miệng xuống nhưng cuối cùng vẫn không kìm được khẽ cong lên.

Có chút vui vẻ nhưng cũng có chút không hiểu.

“Vậy sao cậu không tìm tôi? Đăng bài lên mạng xã hội rồi chờ tôi chủ động, cậu đúng là biết cách câu kéo thật đấy.”

Giọng nói của Mạnh Đình hiện tại đã dịu đi đôi chút, cậu ấy hạ thấp giọng: “Em cũng phải giữ chút thể diện chứ, dù sao lúc đó chị cũng đã từ chối em thẳng thừng như vậy rồi.”

Tôi lẩm bẩm: “Lúc đó chỉ là tôi đang giận mà thôi.”

Nghĩ kỹ lại, nếu hôm đó không đột nhiên biết được sự thật, lúc cậu ấy tỏ tình, có lẽ tôi đã đồng ý.

“Giận à?” cậu ấy cười khẽ, “Vậy bây giờ còn giận không?”

“Không giận nữa mà.” Sao có thể giận lâu như vậy được.

“Vậy thì,” cậu ấy ngừng một chút, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Không giận nữa thì có thể thích em rồi chứ?”

Quá đột ngột rồi.

Tôi bị dọa cho giật mình, nhưng rõ ràng đối phương không đùa giỡn, cảm giác như cậu ấy đang rất nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi khẽ cười, dường như cũng chẳng có gì phải đắn đo.

Nhưng khi nói ra thành lợi, tôi lại đè giọng mình xuống, giống như khẽ thì thầm: “Được thôi.”

Hơi thở của Mạnh Đình rõ ràng nặng nề hơn.

“Chị,” dù không nhìn thấy nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng được dáng vẻ nghiêm túc của cậu ấy lúc này, “bây giờ là nửa đêm rồi, chị không được lừa em đâu, không thì em sẽ đuổi theo chị cả vào trong giấc mơ đấy.”

“Vậy cậu thử xem có vào được giấc mơ của tôi không!” Tôi chẳng sợ lời đe dọa ấy chút nào.

Phía bên kia vang lên tiếng cười.

“Em cảm thấy bây giờ đã giống như ở trong mơ rồi.”

Tôi bất chợt nhớ ra một chuyện, nói: “Mặc dù bây giờ chúng ta đã thích nhau, nhưng vẫn không thể hẹn hò được.”

“…Tại sao?”

Tôi nghiêm túc nói: “Cậu im lặng bỏ sang nước ngoài, tôi còn chưa tính xong chuyện này đâu, trường tôi có bao nhiêu nam sinh đẹp trai, ai mà biết trước khi cậu về tôi có thích ai khác không.”

Một khoảng lặng kéo dài.

Không nghe thấy cậu ấy trả lời, tôi bắt đầu thấy hơi chột dạ: “Này, sao không nói gì?”

“Không có thời gian nói,” giọng điệu cậu ấy có chút lạnh lùng, “đang xem có vé máy bay không.”

“Khoan đã!” Tôi hoảng hốt, “Đừng có vội! Tôi chỉ đùa thôi.”

“Ơ? Có chuyến bay lúc 3 giờ sáng, bây giờ ra sân bay vẫn còn kịp.”

Tôi vội vàng ngăn cản: “A! Đừng mà!”

Cậu ấy vẫn không bị lay chuyển chút nào: “Vậy em đặt vé luôn.”

“Đừng! Tôi không muốn cậu phải vất vả như vậy.” Thật ra, tôi có chút đau lòng.

“Không sao, so với việc làm bạn trai của chị thì bay một chuyến chẳng đáng gì.”

“Không cần vất vả! Cậu đã là rồi mà.”

Mạnh Đình ngập ngừng một chút rồi cúp máy.

Cậu ấy… cúp máy tôi!

Tôi đang định gọi lại thì có một cuộc gọi video tới.

Tôi miễn cưỡng nhận, vừa bật lên, một khuôn mặt điển trai đã đập vào mắt, mái tóc ngắn hơn một chút, cười rạng rỡ.

“Làm gì?” Tôi lẩm bẩm.

“Ngắm bạn gái của em.”

Vì đợt dịch lại bùng phát, ngày Mạnh Đình về nước cũng kéo dài đến gần đến Giáng sinh.

Tôi đến sân bay, nhắn cho cậu ấy một tin: “Huhu, hội sinh viên có cuộc họp đột xuất, bắt tôi tham gia, tôi không đến sân bay đón cậu được.”

Chắc Mạnh Đình vẫn còn trên máy bay, nửa tiếng sau mới trả lời: “Không sao, ngoài trời lạnh lắm, nhớ mặc thêm áo.”

“…” Tự nhiên thấy có chút áy náy, phải làm sao bây giờ.

Cảm động chưa được ba giây, lại thấy một tin nhắn bật ra: “Tối nay theo em về khách sạn là được.”

“…” Tự nhiên lại thấy tức là sao đây.

Tôi bực bội hỏi: “Cậu đến nơi rồi à?”

“Vừa tới, chuẩn bị đi lấy hành lý.”

Tôi chăm chú nhìn ra cửa, sợ lỡ mất cậu ấy.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi quyết định nói thật.

Tôi còn đang gõ tin nhắn thì bỗng nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt của cậu ấy.

“Sao cậu biết mà…” Lâu rồi không gặp người thật, tôi có chút bối rối, không dám nhìn thẳng.

“Bảo bối, cho em ôm một cái.” Cậu ấy buông tay khỏi vali, vắt chiếc áo lên đó, cúi người ôm lấy tôi, dụi dụi vào cổ tôi.

Tôi nửa đẩy nửa giữ, “Ai lại vừa đến đã ôm ngay chứ…”

Cậu ấy bỗng chụp lấy mặt tôi, cúi đầu xuống hôn.

Tôi nép trong lòng cậu ấy không dám ngẩng đầu.

Nhưng mà…

“Nói một câu hơi phá cảnh chút, hội sinh viên thật sự có cuộc họp, cậu có muốn đi cùng tôi không…”

Mạnh Đình: “…”

Cuối cùng cậu ấy vẫn đi theo tôi, bảo rằng tiện thể cho mọi người biết tôi có bạn trai rồi.

Buổi họp không có nhiều người, họ mua chút rượu, ai cũng thoải mái.

Tôi mới uống có một ly mà đầu đã lâng lâng, không đứng vững nổi.

Cuối cùng vẫn là Mạnh Đình cõng tôi về khách sạn.

Trên hành lang, tôi vừa đập lưng cậu ấy vừa nói: “A, quen cậu từ nhỏ thật là tốt, thật đấy, tôi thấy mình may mắn lắm.”

“Thật không… Chị trước đây còn ghét em thế cơ mà.” Giọng cậu ấy có chút đắng cay.

Không được, tôi phải làm cậu ấy vui mới được, “Cậu thật sự rất tuyệt, sau này con của chúng ta cũng phải quen nhau từ khi mới sinh, giống như chúng ta vậy.”

“…” Mạnh Đình im lặng vài giây, rồi nói: “Nếu như chị sinh đôi, thì con chúng ta còn chưa sinh đã quen nhau rồi.”

Cậu ấy đang nói gì vậy… Sao tôi nghe không hiểu gì cả.

Thấy tôi không phản ứng, cậu ấy nghiến răng, nói thêm một câu: “Chẳng phải chị nói muốn sinh một đứa con trai giống y hệt em sao, đến đi.”
—Hết—


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.