1.
Trong tông Lăng Tiêu, trước nơi trừng phạt.
Ta bị Phược Tiên Tác trói chặt, vết máu đã sớm loang lổ ra khắp đài hành hình.
Sư huynh hành hình mặt không thay đổi tuyên bố tội danh của ta:
“Lục Hải Đường, không trông coi Tru Tiên Đài cẩn thận, khiến đồng môn trọng thương, ban thưởng hình phạt rút gân lột da cạo xương.”
Ta mạnh mẽ giãy dụa.
Phược Tiên Tác ngày càng thít chặt hơn.
Ta thét lên đau đớn: “Vì sao?”
“Tất cả mọi người đều biết là do sư tỷ tự mình nhảy xuống Tru Tiên Đài nên tiên cốt mới bị ảnh hưởng, vì sao lại đổ lỗi lên đầu ta?”
Tiên tôn Minh Tiêu nghe xong đưa tay đâm cho ta một kiếm.
“Ngậm miệng! Nếu không phải do ngươi thì sao Diêu Hoa lại ngủ mãi không tỉnh, tiên thể bị hủy hoại như vậy được?”
Nỗi đau kiếm linh mang đến khiến ta đau đến mức không muốn sống, toàn thân ta run rẩy, máu và nước mắt cùng nhau chảy xuống.
Hành hình bắt đầu rất đúng giờ, ta bị đút cho một chén thuốc tỉnh táo, trơ mắt nhìn gân mạch của mình bị rút từng chiếc từng chiếc một.
Đau đến thấu tim, hồn phách của ta bắt đầu tan rã.
Ta dùng ánh mắt thống khổ và phẫn hận của mình nhìn sư tỷ Diêu Hoa từ xa đi đến.
Nhưng nàng ta lại rút kiếm bản mệnh của mình ra khoét tiên cốt của ta ra đặt vào trong người mình!
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt nàng ta vô cùng bình thản:
“Lục Hải Đường, người bất tài là người vô dụng, đây là Thiên Đạo.”
Trong cơn đau không ngừng lại dù chỉ một giây, ta vô vọng lắc đầu.
Không phải vậy.
Chỉ có ta biết.
Thiên Đạo của chúng ta từ trước đến nay đều chưa từng cho rằng người bất tài là người vô dụng…
Khi ba hồn bảy phách của ta bắt đầu rã rời, dường như ta nghe thấy tiếng ầm ầm của Thiên lôi.
Trong thoáng chốc, qua ba trăm năm sao và trăng mọc rồi lại lặn, ta như nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng của thiếu niên nào đó.
Vượt qua thời gian, vượt qua sự sống và cái chết, ta xoa đầu hắn.
Ta nói, không sao.
Đừng giết người.
2.
Tên ban đầu của Thiên Đạo có lẽ chỉ có mình ta nhớ được.
Khi đó hắn vẫn là một tiểu tử choai choai, mỗi lần luân hồi chuyển thế đều sẽ có một cái tên khác.
Lúc đó ta cười xoa đầu hắn, đặt tên cho hắn là Thương Hải, nói như vậy sẽ giống đệ đệ của Hải Đường ta hơn.
Khi đó hắn không phục quay đầu đi.
Nhưng qua mấy kiếp luân hồi, hắn vẫn luôn dùng cái tên này.
Thật ra nếu như tính toán thì tuổi của Thương Hải chưa chắc đã nhỏ hơn ta.
Hắn rõ ràng là một người bình thường nhưng không hiểu vì sao lại có kí ức của từng kiếp.
Những kiếp bụng ăn không no, Thương Hải thấy được quá nhiều chuyện bất công trong cuộc đời, mạnh thắng yếu thua.
Cặp phụ mẫu đầu tiên của hắn đã chết thảm dưới kiếm của binh sĩ nước Nhật.
Vì giấu một miếng bánh, phụ thân hắn bị mổ bụng mà chết.
Mà mẫu thân mang thai lại bị mổ bụng lấy thai nhi trong bụng.
Chỉ vì hai tên bính lính đó đặt cược một lượng bạc với nhau về giới tính của bào thai trong bụng mẫu thân hắn.
Hắn bị giấu trong đống phân ở chuồng heo nên mới tránh được một kiếp.
Từ đó trở đi, Thương Hải bắt đầu giết người.
Cùng với cừu hận, máu tươi dần nhuộm kín người hắn.
Trên con đường mưu quyền, đầu lâu chất thành núi.
Không ít đêm tối vắng lặng tiêu điều, hắn cúi đầu nhìn núi thây biển máu chất dưới chân, không chờ được đến khi ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua tầng mây dày đặc.
Kiếp thứ nhất, hắn thua trong kiếm cuối cùng khi ám sát thiên tử.
Bị phanh thây xé xác.
Hắn phát hiện điều mà người phàm trần làm được sẽ có giới hạn.
Ba đời sau, Thương Hải đọa ma.
Sinh tồn ở Ma giới rất khó, mỗi ngày mỗi luyện ngục, một bước một vết thương.
Hắn giết sạch những ma vật có ý đồ cướp bóc.
Giết thì giết, bắt thì bắt.
Dựa vào “chiến tích” ở ba kiếp, Thương Hải nhận được cơ hội thăng tiên.
Nhưng sau này hắn phát hiện, trên trời và nhân gian dường như không quá khác nhau.
Dưới vỏ bọc tiên phong đạo cốt là một tâm hồn vô cùng xấu xí.
Khi đồng môn vì một món đồ quý giá mà đẩy hắn xuống Tru Tiên Đài, hắn nghĩ, vậy thì giết tiên đi.
Giết thôi mà, có gì mà không được chứ.
Lại qua năm trăm năm mưa gió.
Thiên giới bị hắn thanh tẩy sạch sẽ.
Lúc này, cuối cùng Thiên Phạt cũng hạ xuống.
Mỗi ngày một đạo Thiên Lôi, cứ như vậy ròng rã bảy trăm năm.
Tội nghiệt của một con người thật sự có thể rửa sạch bằng cách này sao?
Hắn không biết.
Nhưng mỗi ngày phải chịu Thiên Lôi thật sự rất đau.
Ngày chúng ta gặp nhau, hắn đã chịu mấy chục vạn Thiên Lôi.
Cho dù thể chất tốt đến đâu cũng không chịu được hình phạt này.
Ngày đó, cuối cùng hắn cũng không chịu được nữa mà thoi thóp ngã xuống dưới gốc cây hải đường.
Cũng đúng lúc đó ta có thể hóa thành hình người.
Ta cố hết sức chuẩn bị giường cho hắn, vì hắn nấu một bát cháo nóng hổi.
Hắn vừa ăn vừa chảy máu.
Ta cứ như vậy canh giữ ở bên cạnh hắn, bôi thuốc cho hắn hết lần này đến lần khác.
Ta vĩnh viễn nhớ câu đầu tiên hắn nói với ta.
Hắn hỏi ta: “Có phải ta là một người rất vô dụng không?”
Ta dịu dàng cười: “Sao có thể chứ?”
“Hữu dụng và vô dụng còn phải dựa vào việc ai là người đánh giá. Vĩnh viễn không có ai là vô dụng cả.”
“Mỗi người đều xứng đáng được đối xử một cách nhẹ nhàng.”
Đôi đũa trong tay hắn dừng lại.
“Nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi mà ta chẳng làm nên được trò trống gì.”
Đứa nhỏ này rất mâu thuẫn.
Ta nghiêm túc giữ hai vai hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ta nói cho hắn biết, bỏ đao kiếm xuống, kẻ ác cũng có thể trở thành thần sáng thế.
Thương Hải lúc đó như ngậm nước mắt ăn xong chén cháo kia.
Thật ra bản thân ta cũng rất bình thường, nói những lời này cũng vì khích lệ hắn, ta sợ hắn không thể chống đỡ được Thiên Lôi còn lại.
Nhưng sau này hắn lại làm được.
Hắn tu thành Thiên Đạo.
Mấy ngàn năm qua, chỉ có duy nhất một người làm được.
Lúc nghe được chuyện này, ta vô cùng kiêu ngạo.
Đó là Thương Hải đã từng ăn cháo ta nấu đó.
Lúc tạm biệt, vẻ mặt hắn dường như không nỡ, còn ta lại chỉ cảm thấy vui vẻ.
Ta nghĩ, chờ hắn kết thúc chức trách Thiên Đạo dài đằng đẵng của mình xong, chắc ta cũng đã độ xong kiếp số của mình rồi.
Đến lúc đó gặp lại nhau, ánh sao rực rỡ, hành trình của chúng ta sẽ tiếp tục.
Nhưng ta không ngờ kiếp số của ta lại đến nhanh như vậy.
Càng không ngờ thứ giết chết ta lại là một tội danh vừa hoang đường vừa buồn cười đến thế.
3.
Ta tu hành ở tông Lăng Tiêu đã ba trăm năm.
Danh tiếng của sư tỷ Diêu Hoa tông Lăng Tiêu vang danh Tiên giới, nhưng cho đến bây giờ cũng không có ai dám mời nàng ta đồng tu.
Vì tất cả mọi người đều biết quan hệ của nàng ta và tiên tôn Minh Tiêu.
Hai người bọn họ như một đôi nam nữ ở nhân gian có tình cảm với nhau, chỉ còn cách nhau một tầng giấy mỏng manh.
Chỉ cần sư tỷ Diêu Hoa bị thương khi tập luyện, ngày hôm sau tiên tôn Minh Tiêu nhất định sẽ hạ lệnh cho toàn tông môn nghỉ mộc.
Chỉ cần tiên tôn Minh Tiêu ra ngoài trừ ma, sư tỷ Diêu Hoa nhất định sẽ quét dọn sạch sẽ Lăng Tiêu Các của tiên tôn.
Mặc dù có khi sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của những sư huynh sư đệ khác, nhưng thời gian dài, mọi người cũng đều quen thuộc.
Huống hồ sư tôn còn là người đứng đầu, không ai dám ngỗ nghịch.
Trong tông Lăng Tiêu, đệ tử có thiên phú cao, tu hành nhanh thì sẽ có trạch viện tốt nhất, linh lực dồi dào, dễ đột phá.
Ta chỉ là một gốc cây hải đường thành tinh, biến thành người đã tốn rất nhiều sức, tốc độ tu hành cũng không nhanh là bao.
Sư tôn đuổi ta đến trông giữ quét dọn Tru Tiên Đài.
Nhưng tuổi thọ của ta lại dài hơn nhân loại rất nhiều, từ từ tu hành, đối với ta mà nói là những tháng ngày yên tĩnh thoải mái.
Nếu như sư tỷ Diêu Hoa không ba lần nhảy Tru Tiên Đài.
Lần đầu tiên nàng ta nhảy xuống Tru Tiên Đài là sau khi tiên tôn Minh Tiêu mang một tiểu sư muội về.
Nàng ta khóc lóc đáng thương, nhìn ta đứng một bên rồi thả mình xuống.
Ta vội vàng dùng nhánh cây của mình kéo nàng ta về.
Trên cần cổ trắng như tuyết của sư tỷ Diêu Hoa có rất nhiều vết thương, nhìn mà khiến người khác đau lòng.
Nhánh cây của ta cũng đứt gãy, nghỉ ngơi một lúc lâu mới khôi phục được.
Lần nhảy này quả nhiên khiến tiên tôn đau lòng.
Tiểu sư muội vừa mang về lại bị đuổi ra ngoài.
Lần nhảy thứ hai là khi tiên tôn nhận người khác làm đệ tử cuối cùng.
Lần này không cần ta cứu.
Sau khi sư tỷ và tiên tôn cãi nhau một trận, nàng ta vừa khóc vừa cứng rắn nói: “Đệ tử nguyện rời khỏi tông môn, từ nay ta và sư tôn không ai nợ ai!”
Sau đó lại đến Tru Tiên Đài.
Đương nhiên là sư tôn ở phía sau cứu được nàng ta.
Về sau sư tỷ trở thành đệ tử cuối cùng của tiên tôn, hai người cùng ở Lăng Tiêu Các.
Cho nên nguyên nhân của lần nhảy thứ ba là gì, những người ngoài như chúng ta thật sự không thể nào biết được.
Nhưng lần này nàng ta để lại cho sư tôn một bức thư rồi lặng lẽ nhảy xuống Tru Tiên Đài vào đêm khuya.
Cho nên khi ta cầm chổi đến Tru Tiên Đài vào canh năm, tiên tôn đã đỏ mắt chạy đến.
Hắn ta lại lần nữa tự mình cứu sư tỷ Diêu Hoa cả người đầy máu lên.
Nhưng lần này sư tỷ mãi vẫn không tỉnh lại.
Tiên cốt của nàng ta bị tổn thương.
Sau đó tiên tôn huy động lực lượng tông môn, dùng đan dược và tiên khí tốt nhất nuôi sư tỷ bảy bảy bốn chín ngày.
Sau khi sư tỷ tỉnh lại, không biết nàng ta đã nói gì mà khiến tiên tôn rung động.
Hai người lập tức thành hôn, trở thành một thần thoại trong tam giới.
Nhưng vì sao giai thoại của các ngươi lại phải dùng máu của ta để làm nền?
Tại sao lại dùng tội danh không trông giữ được Tru Tiên Đài để áp dụng hình phạt rút gân lột da cạo xương với ta?
Là vì giận chó đánh mèo sao?
Hay là vì…
Tiên cốt của ta có tác dụng gì với sư tỷ Diêu Hoa?