Thay Trời Hành Đạo

Chương 4


11.

Ta vốn cho rằng sẽ không có ai ngu xuẩn gia nhập cuộc chiến định sẵn sẽ thất bại của Minh Tiêu.

Nhưng ta quên mất, đám tiên nhân này rất tham lam.

Minh Tiêu dùng nguyên phù.

Ngoài tông Đạo Chân và tông Thanh Nhan ra, người của ba tông môn khác đột ngột đột phá cảnh giới nhỏ!

Minh Tiêu nói chắc như đinh đóng cột: “Ta chỉ trừng phạt một đệ tử, bảo vệ người ta yêu đã lập tức có kết quả như vậy!”

“Các môn phái nghĩ mà xem, Thiên Đạo như vậy, Tiên giới sao có thể trong sạch được?”

Ta bị sự vô sỉ của hắn ta làm cho sợ hãi.

Càng đáng sợ hơn là…

Chưởng môn của ba tông môn khác lại đồng ý với suy nghĩ này!

Khó trách dưới nhân gian có câu, người bình thường tu tiên càng ngày càng khó, chỉ cần không cẩn thận là hài cốt cũng không còn, những người nắm quyền lạm dụng hình phạt chắc chắn có liên quan đến chuyện này!

Động một chút là hành hình loại bỏ tiên cốt, nếu chọc phải sư tôn thì thậm chí sẽ bị đẩy vào kiếp súc sinh, vĩnh viễn không được siêu sinh, Tiên giới có những khối u ác tính thế này chắc chắn sẽ xuống dốc!

Từng mệnh lệnh được đưa ra, đệ tử ba tông môn đứng bên cạnh Minh Tiêu, bọn họ dần bị sương mù màu đỏ sậm bao phủ.

Nhưng cũng may.

Tông Đạo Chân và tông Thanh Nhan cũng không phải ăn chay.

Hai tông môn này, không có một đệ tử nào đứng ra, tất cả đều kiên định đứng sau lưng trưởng lão nhà mình.

Đột nhiên ta cảm thấy vui mừng.

Đôi mắt đẹp của nữ sư tổ chuyển động, nàng ấy trực tiếp bay lên, mái tóc đen như mực đột nhiên dài ra, từng sợi tóc như từng thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào kinh mạch của kẻ địch!

Chỉ trong chớp mắt, mấy chục đệ tử ngã xuống, mạng không mất nhưng lại không thể nào cử động được nữa.

Tình cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

Ta nhìn cảnh tượng bên dưới, không hiểu sao lại cảm thấy làn khói đỏ sậm bên dưới ta không được thoải mái.

Mắt cá chân không có thực thể cũng cảm thấy bị thiêu đốt.

Cảm giác này xuất hiện khi Minh Tiêu lấy kiếm bản mệnh làm vật tế, hoàn toàn phóng thích ma khí màu đỏ sậm không tầm thường kia, biến nó thành thứ giúp tăng cấp…

Ma khí của Minh Tiêu làm linh thể ta bị thương!

Trong lúc đánh nhau, các đệ tử không chú ý đến mây đen ở chân trời đang dần co lại.

Từ ngàn dặm mây đen biến thành mây đen chỉ bao phủ tiên sơn.

Lần này hạ xuống không phải Thiên Lôi.

Tất cả mây đen biến thành lưỡi kiếm!

Minh Tiêu ngẩng đầu lên, sợ hãi nói:

“Không ngờ lại là… biến mây thành kiếm!”

Thương Hải từ không trung hạ xuống, từ mờ nhạt trở nên rõ ràng.

“Kiếm Thẩm Phán, lên!”

Ba ngàn kiếm Thẩm Phán rơi xuống như mưa rào.

Chỉ trong chớp mắt, máu tươi chảy thành biển.

Vô số đệ tử đạo tâm bất ổn hóa thành dòng nước đỏ.

Khuôn mặt Minh Tiêu dính đầy máu tươi, hắn ta nở nụ cười dữ tợn:

“Thiên Đạo, cuối cùng ngươi cũng hiện thân rồi!”

12.

Tu vi của các đệ tử phân tán bay về phía ta.

Minh Tiêu đang nở nụ cười dữ tợn, khi thấy ta, nụ cười của hắn ta cứng lại.

Vẻ mặt hắn ta vừa khó tin vừa hoảng sợ.

“Lục… Hải Đường?”

Giọng hắn ta cũng thay đổi: “Không phải ngươi… ngay cả hài cốt cũng không còn sao?”

Ta bật cười nhàm chán.

“Đúng vậy đó tiên tôn. Không phải là… nhờ hồng phúc của ngươi sao?”

Minh Tiêu là người thông minh.

Hắn ta đột nhiên chỉ thẳng vào Thương Hải: “Thân là Thiên Đạo nhưng lại nghịch thiên hồi sinh Lục Hải Đường, ngươi mới không công bằng!”

Hắn ta muốn kích động tất cả mọi người: “Không phải ngươi nên cho Tiên giới một lời giải thích sao?”

Hắn ta không nên ngẩng đầu lên nhìn Thương Hải như vậy, ta thầm nghĩ.

Thương Hải cũng nghĩ vậy.

Hắn thả uy áp ra, tất cả mọi người đều bị áp chế không ngẩng được đầu lên.

Còn ta bình tĩnh đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt không chút cảm xúc.

Bọn họ có thể thấy ta nhưng lại không chạm vào ta được.

Ta không lo cho bản thân, ta chỉ lo cho Thương Hải.

Thương Hải nhíu mày, ánh mắt như nhìn vật chết.

“Đều là một đám người sắp chết, không cần giải thích.”

Trong mắt bọn họ, có lợi với bọn họ mới là trắng, không có lợi, là đen.

Cuối cùng ta cũng hiểu.

Vậy thì làm theo hắn đi.

Những người vô tội kia thậm chí còn không có cơ hội phân biệt trắng đen, vương triều thiếu chút nữa sụp đổ, cửa tan nhà nát.

Cho nên…

Đáng chết, thì phải chết.

Ta nắm tay Thương Hải: “Giết đi.”

Đều giết đi.

Minh Tiêu ngưng tụ ma khí: “Ta có sức mạnh của Tiên giới và Ma giới bảo hộ, chúng đệ tử nghe lệnh, chúng ta tiêu diệt Thiên Đạo!”

Ta bật cười thành tiếng.

Hiện tại bọn họ có thể nhìn thấy ta, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Hơi thở của Minh Tiêu trở nên rối loạn: “Nghịch đồ Lục Hải Đường, ngươi cười cái gì?”

Ta lắc đầu, cũng không muốn nói với hắn ta.

Một người đột nhiên đọa ma nói với Thương Hải đã từng đồ sát tam giới không ngừng rằng mình có sức mạnh bảo vệ.

Chơi đao trước mặt Quan Công đấy à, ngu xuẩn.

Giây tiếp theo, Thương Hải cũng bật cười.

Hắn giải trừ uy áp, từng câu từng chữ nói ra vô cùng chậm rãi:

“Bây giờ cút đi, ta sẽ không truy cứu.”

Đám người nhìn nhau.

Có mười mấy người của ba tông môn bỏ pháp bảo xuống rồi lồm cồm bò đi.

Nữ sư tổ tông Thanh Nhan từ đầu đến cuối đều làm khán giả cất tiếng cười trào phúng như chuông bạc.

Thương Hải nhìn những người còn lại:

“Vậy thì, ta bắt đầu.”

13.

Từng người từng người ngã xuống.

Thương Hải không dùng sức mạnh của Thiên Đạo để giết người.

Hắn mặc y phục màu đen, tóc buộc cao, dáng vẻ cầm dao găm của hắn khiến ta có hơi hốt hoảng.

Ta như quay lại ngàn năm trước, tiên sơn trước mặt biến thành sườn đất nhỏ, biển máu dưới chân biến thành biển cả có gió thổi qua.

Nhưng hắn bây giờ đã không còn mơ hồ như trước.

Thương Hải hiện tại rất bình tĩnh.

Vô cùng bình tĩnh, thậm chí khuôn mặt còn mang theo ý cười.

Hắn nói một câu là giết một người.

“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào các ngươi là có thể tiêu diệt Thiên Đạo sao?”

“Cho dù ta không làm Thiên Đạo, nhắm mắt cũng có thể giết các ngươi một ngàn lần.”

“Ta làm Thiên Đạo đã lâu, chắc không còn mấy người nhớ chuyện xưa của ta nữa rồi.”

“Không sao, ta không ngại hồi tưởng lại quá khứ đâu.”

“Quá khứ của ta và…” Hắn nhìn ta, dao găm trên người lưu loát đâm vào cổ người kế tiếp: “Hải Đường.”

Đúng lúc có một đệ tử bị dọa đến mức không nhịn được, Thương Hải cười cười, chép miệng nói: “Cút.”

Đối phương hốt hoảng bỏ chạy, vừa chạy vừa ngã.

Những người khác lại rục rịch ngóc đầu dậy.

Có một người đến cầu xin tha thứ, Thương Hải để chuôi đao lên ngực đối phương, nheo mắt nói: “Ngươi không được.”

Thương Hải rất hiểu lòng người, nhất là khi giết chóc.

“Lúc ta đọa ma giết thần từng giết một số người, chắc là có mấy cái tên các ngươi từng nghe qua.”

Một nhát đao hạ xuống là một cái tên:

“Ma quân Bắc Minh.”

“Thần nữ Nhu Gia.”

“Thần quân Tiêu Dao.”

“Người cuối cùng… Là đời trước của nữ tông sư thoái vị đọa ma tông Thanh Nhan, thần ánh sáng.”

Nữ sư tổ đột nhiên giật mình.

Nhưng cũng chỉ trong giây lát.

Thương Hải không nhìn nàng ấy lấy một lần: “Nguyên nhân ta giết nàng là do khi nàng hạ phàm lịch kiếp đã từng hái một nhánh hải đường.”

Hắn quay đầu lại, dùng tay trái chạm vào đầu vai không có hình thể của ta: “Sẽ đau.”

Nước mắt ta trào ra.

Trong tầm mắt mơ hồ, ta thấy Thương Hải nhấn mạnh từng chữ:

“Cho nên từ khi bắt đầu, người ta muốn bảo vệ…”

“Đều là nàng!”

Mặc dù ta không nhìn rõ nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt hắn nhìn về phía mình:

“Hải Đường… của ta.”

14.

Sắc mặt Minh Tiêu dữ tợn: “Thân là Thiên Đạo mà ngươi lại chỉ để ý đến tình cảm nam nữ, ngươi không xứng!”

Ta vòng qua Thương Hải bay đến trước mặt Minh Tiêu, đứng từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi thì sao, không phải ngươi cũng chỉ để ý đến tình cảm nam nữ thôi sao? Ngươi xứng làm tiên tôn sao?”

Minh Tiêu còn chưa trả lời, Thương Hải lại lần nữa lên tiếng: “Không giống nhau.”

Hắn nhìn vào mắt ta: “Thứ quan tâm thối nát kia của Minh Tiêu căn bản không phải tình yêu thật sự.”

Đúng vậy, ta nhớ lại kết cục của Diêu Hoa.

Sao hắn ta xứng với hai chữ tình yêu chứ.

Ánh mắt ta nhìn Tiên giới và Ma giới, xuyên qua sinh tử, xuyên qua hắn, giọng nói chan chứa tình cảm.

Ta nói:

“Thương Hải, đừng để bị thương.”

Dao găm trong tay Thương Hải ngưng tụ kiếm quang, ánh sáng càng ngày càng chói mắt, có trưởng lão run rẩy nói: “Hấp thụ ánh sáng thành lưỡi đao! Chỉ có người đã phi thăng thành thần mới có thể sử dụng!”

Dao găm biến thành một trường kiếm tỏa sáng long lanh.

Mũi kiếm kéo trên mặt đất tạo thành âm thanh vang dội.

Minh Tiêu biết bản thân không thể tránh được trận ác chiến này, hắn ta dẫn đầu hiến tế tất cả pháp bảo: “Đây không phải là Thiên Đạo chúng ta muốn!”

“Chúng đệ tử nghe lệnh, hôm nay chúng ta mới là người thay trời hành đạo!”

Thương Hải cười.

“Các ngươi muốn Thiên Đạo như thế nào?”

“Người bất tài vô dụng sao?”

Kiếm quang của hắn lập tức xuyên qua lồng ngực một trưởng lão.

“Vậy để ta dùng đạo của các ngươi giết sạch đám cặn bã vô dụng này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.