Thay Trời Hành Đạo

Chương 3


8.

Tiểu sư muội vốn có tính cách lương thiện, tất cả sự ác ý hiện tại đều đến từ quá khứ của nàng ấy.

Kỳ ngộ mà Thiên Đạo tạo nên đương nhiên không thể thiếu, nhưng nếu vẫn lương thiện như trước thì nàng ấy đã sớm chết ở nhân gian.

Cho nên khi nàng ấy ngồi trên xe ngựa xa hoa đi qua Diêu Hoa quần áo rách nát, khi nhìn thấy khuôn mặt mà cả đời này nàng ấy sẽ không thể quên được.

Ta thấy nàng ấy nở nụ cười thoải mái hơn bao giờ hết.

Ngày hôm sau, trong kinh thành dưới nhân gian truyền ra một chuyện khiến quan lại quyền quý khiếp sợ!

Càn Lan đại nhân, hoàng thương đứng đầu kinh thành, mua một tòa thanh lâu trong khu vực phồn hoa nhất kinh thành!

Hơn nữa chỉ có duy nhất một vị cô nương tiếp khách trong tòa thanh lâu này.

Nhưng… khách cũng không cần sàng lọc.

Cho dù là hoàng thất quý tộc hay là ăn mày ở đầu đường, chỉ cần đưa tiền là có thể trở thành khách trong phòng cô nương kia.

Tất cả nam nhân trong kinh thành lập tức chen chúc vào.

Trên không trung, ta nghe được tiếng khóc tê tâm phế liệt của vị tiên từng cao cao tại thượng.

Ta nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ kia bị chà đạp đến mức vặn vẹo, nàng ta bây giờ giống như một đóa hoa tươi đang nhanh chóng lụi tàn.

Ta nhìn tiểu sư muội nở nụ cười rực rỡ hỏi nàng ta: “Còn chịu được thời ở nhân gian không, thê tiên cao quý?”

Diêu Hoa mặc y phục rách nát, nước mắt trên mặt đã cạn khô, vết thương trải dài trên cơ thể.

Ngữ điệu nàng ta thê lương: “Đợi ta quay về cạnh tiên tôn rồi ta sẽ nói hắn chém ngươi thành ngàn mảnh!”

Nụ cười của tiểu sư muội lập tức đóng băng.

Khuôn mặt nàng ấy trở nên vặn vẹo, nàng ấy vỗ tay, bảy tám lão ma ma cầm theo dây thừng, roi và ngân châm đi đến.

Diêu Hoa bây giờ là công cụ kiếm tiền, không thể làm khuôn mặt nàng ta bị thương được.

Trước tiên dùng ngân châm mảnh như lông trâu châm vào huyệt vị, sau đó dùng roi bằng da trâu đánh cho khắp người nàng ta không còn nơi nào lành lặn.

Lúc đầu Diêu Hoa còn sức mắng chửi tiểu sư muội và ta, nói chúng ta là thứ cặn bã của tiên môn, hại nàng ta rơi xuống.

Thương Hải dành ra chút thời gian, khiến Diêu Hoa cảm thấy đau gấp bội lần.
Cuối cùng Diêu Hoa chỉ còn thoi thóp thở.

Tiểu sư muội lấy ra một viên đan dược có giá trị liên thành nhét mạnh vào miệng Diêu Hoa.

Sau đó chỉnh số lượng khách tiếp đón hàng ngày lên thành năm mươi người:

“Yên tâm, ngươi sẽ sống rất tốt.”

“Cuộc đời rất ngắn, ngươi cứ chờ đến lúc kết thúc đi.”

9.

So với Diêu Hoa thì thời gian dày vò của vị hôn phu tiên tôn Minh Tiêu của nàng ta ngắn hơn rất nhiều.

Sau khi hắn ta xử lý xong chuyện của Diêu Hoa, oán khí của rất nhiều tông môn đã biến mất hơn nửa.

Sau đó hắn ta lại nhịn đau mà lấy ra rất nhiều linh thạch và bảo bối trong môn, mở tiệc chiêu đãi các “khách quý” này nhiều ngày.

Cách giải quyết cuối cùng là tông Lăng Tiêu cho bốn tông môn lớn một phần linh mạch.

Mà tông Thanh Nhan là hai phần.

Nữ sư tổ cười đến run người: “Các cô nương coi chừng nha, tông Lăng Tiêu này là nơi ăn thịt nữ đệ tử đó, chi bằng đến tông Thanh Nhan chúng ta cho thoải mái tự do!”

Cho nên khi xử lý xong cục diện rối rắm, một phần lớn đệ tử rời khỏi tông môn.

Một tông môn lớn cần phải cố gắng mới có thể gia nhập được lập tức trở nên vắng vẻ.

Trước khi đi, một đệ tử không nhịn được mà nói một câu: “Hải Đường tỷ tỷ ngày trước thật oan uổng!”

Sau đó lập tức bị một kiếm của tiên tôn bắn ra ngoài.

Đương nhiên, có Thương Hải giải oan cho nàng.

Tiên tôn Minh Tiêu mượn rượu giải sầu rất nhiều ngày mới nhớ đến vị hôn thê Diêu Hoa của mình.

Nhưng thời gian ở tiên sơn hoàn toàn khác nhân gian.

Đến khi hắn ta gặp Diêu Hoa thì đã là bảy năm sau ở nhân gian.

Hắn ta thấy dung mạo của vị hôn thê đã biến mất, người vừa bẩn thỉu vừa hôi, vết thương trên người chảy mủ, giòi bọ lúc nhúc.

Phản ứng đầu tiên của hắn ta là lùi lại một bước, đưa tay bịt chặt mũi.

Ta ở trong không trung bật cười chế giễu.

Dường như hắn ta không biết đến sự tồn tại của ta.

Nhưng có Thương Hải ở đây, cho dù hắn ta có nghe có thấy ta thì ta cũng không sợ.

Ta nghĩ đến rất nhiều cách tiên tôn sẽ làm.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hắn ta sẽ giết người giữa đường.

10.

Tiểu sư muội chết rồi.

Nàng ấy bị một kiếm đâm xuyên họng, người treo trên bảng hiệu thanh lâu!

Nơi này không phải tiên sơn, không có thu dọn tàn cuộc cho Minh Tiêu.

Kinh thành lập tức loạn cào cào.

Triều đình tranh đấu vốn đã rút dây động rừng, tiểu sư muội chết khiến mạch sóng ngầm tranh đấu giữa các hoàng tử trở thành sóng lớn.

Từng chuyện đan xen vào với nhau, Hoàng thượng băng hà, nước láng giềng tấn công!

Một kiếm này của hắn ta thiếu chút nữa đã hủy diệt vương triều của người ta, bách tính than khóc khắp nơi!

Ta tức đến mức toàn thân run rẩy.

Hắn ta và Diêu Hoa, quả nhiên là hai người không thể ngủ chung một giường, vì tình cảm của mình mà xem tất cả thành bàn đạp của mình!

Thương Hải nên tặng hắn ta tám mươi mốt đạo Thiên Lôi mới đúng!

Ta thầm nghĩ, Thương Hải cũng lập tức ra tay.

Hắn hóa thành Hắc Bạch Vô Thường, dẫn tiểu sư muội đi một đoạn đường

Thương Hải hỏi nàng: “Kiếp sau ngươi muốn làm người như thế nào?”

Sư muội chỉ nói: “Thần tiên và ma vật khác gì nhau?”

“Chỉ nguyện, không còn gia nhập tiên môn nữa.”

Thương Hải phất tay: “Tặng ngươi may mắn của một đời, ngươi ở nhân gian vẫn sẽ như cá gặp nước.”

Trước khi đi, tiểu sư muội hỏi hắn: “Vận may của ta là từ đâu mà đến?”

Ta ngẩn người.

Thương Hải lại nói: “Ta tự có sắp xếp.”

Sau đó ta thấy Thương Hải nâng tay tạo kết ấn.

Vì một người, không, vì ham muốn cá nhân của bản thân dẫn đến sinh linh lầm than, nếu không tiêu diệt thì mới thẹn với Thiên Đạo!

Lần này giữa trán Thương Hải xuất hiện ánh sáng màu vàng chói mắt:

“Cửu Trọng Thiên Phạt, đi!”

Chỉ trong nháy mắt, bầu trời bị mây đen bao phủ, vẻ mặt người nào cũng trở nên sợ hãi.

Nhưng khuôn mặt ta lại đột nhiên đầy nước mắt.

Dường như ta thấy cảnh chúng ta ngồi bên vách núi lan man nói chuyện trong tiếng sóng lớn cùng với núi và biển ba ngàn năm trước.

Từng tia Thiên Lôi đánh thẳng xuống người Minh Tiêu theo từng lời ngâm xướng.

Giọng Thương Hải vang vọng trời đất, truyền đi khắp Tiên giới: “Minh Tiêu, ngươi giết oan đệ tử, khiến tông môn ô uế, lấy kĩ nữ làm thê, không xứng là tiên tôn!”

Chỉ trong chớp mắt, tiên bào trên người Minh Tiêu bị Thiên Lôi đốt cháy.

Các đệ tử hốt hoảng trốn đi, không có ít người ở lại nhìn người từng là tiên tôn cao cao tại thượng vạn người kính ngưỡng.

Bao năm rồi Tiên giới mới có tin tức chấn động thế này, tông Thanh Nhan và bốn tông môn lớn đặc biệt đi ngự kiếm đến…

Chế giễu.

Thuận tiện nhìn xem có cắn được miếng thịt nào không.

Tất cả pháp thuật đều không còn tác dụng, Minh Tiêu lúc này giống như người bình thường dưới nhân gian, hắn ta nhếch nhác dùng áo bào che bản thân lại.

Nữ sư tổ tông Thanh Nhan vừa đứng nhìn Minh Tiêu vừa nở nụ cười quyến rũ:

“Không ngờ người lúc trước hại nữ đệ tử kia phải chịu hình phạt lột da cạo xương lại là một kỹ nữ!”

“Khẩu vị của tông Lăng Tiêu đúng là vô cùng đặc biệt nha!”

Minh Tiêu nghe vậy thì đánh ra một chưởng: “Tiện nhân không được nói bậy!”

Sư tổ nghiêng đầu tránh đi, nàng ấy bước về phía trước một bước: “Ta cứ nói bậy đấy, ngươi làm gì được ta?”

“Sao không phán rút gân lột da cạo xương ta đi, không dám sao?”

“Ngươi…” Cuối cùng Minh Tiêu cũng từ bỏ chống cự, hắn ta cởi áo choàng xuống, chỉ còn lại mình áo trong, một tay che bụng, một tay cầm kiếm đâm về phía nữ sư tổ: “Ta muốn xé nát miệng ngươi!”

Mũi kiếm cách trán nữ sư tổ một tấc.

Nụ cười trên khuôn mặt nàng ấy chưa từng biến mất.
Sau lưng là trưởng lão tông Đạo Chân.

Lão giả với mái tóc bạc trắng hơi cử động ngón tay, cơ thể Minh Tiêu bay ra ngoài như túi vải rách.

Trưởng lão lên tiếng, giọng nói trầm thấp vang vọng khắp nơi nhờ linh lực mạnh mẽ:

“Minh Tiêu thân là tiên tôn nhưng lại sát hại đệ tử, cưới nữ nhân có đức hạnh không đứng đắn làm thê, tông Lăng Tiêu không còn phù hợp với hàng ngũ tông môn của chúng ta, hôm nay lão phu sẽ thay Tiên giới thanh lý môn hộ!”

Đương nhiên ta biết tông Đạo Chân cũng không phải đơn giản là thay trời hành đạo.

Tông Đạo Chân muốn ăn sạch những gì còn giá trị ở tông Lăng Tiêu.

Mặc dù tông Đạo Chân xử phạt đệ tử rất mạnh nhưng từ trước đến giờ đều công bằng, chưa từng có chuyện ngược sát, nếu có thể thu nhận đệ tử còn lại của tông Lăng Tiêu thì cũng không hẳn không phải chuyện tốt.

Trước mặt tông Đạo Chân, Minh Tiêu không còn sự ngạo mạn như trước mặt nữ sư tổ tông Thanh Nhan.
Đối mặt với kết luận của tông Đạo Chân, Minh Tiêu chỉ nói một câu.

Hắn ta nói: “Ta và kỹ nữ kia chưa thành hôn, nàng ta không được xem là tiên thê của ta!”

Giây phút đó, ta và nữ sư tổ cùng nhau nhìn về khuôn mặt bẩn thỉu của hắn ta mà tức đến mức bật cười.

Tiên nhân cũng là người.

Đây chính là tình người của bọn họ!

Trưởng lão tông Đạo Chân cũng không rảnh mà nghe hắn ta giảo biện.

“Minh Tiêu, nếu như hôm nay ngươi giao tông Lăng Tiêu ra, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng!”

Tất cả mọi thứ của hắn ta đều đến từ linh mạnh thăng cấp của tông Lăng Tiêu và sự kính ngưỡng của các đệ tử.

Giao tông Lăng Tiêu ra, Minh Tiêu hắn không còn là tiên tôn mà là phế nhân bị tam giới phỉ nhổ!

Lúc trưởng lão nói ra câu này, một đạo Thiên Lôi lại đánh xuống.

Minh Tiêu không thể chịu đựng được nữa, hắn ta đột nhiên bùng nổ, toàn thân tỏa ra khí tức màu đỏ sậm!

Có người khiếp sợ kêu to: “Là ma khí!”

“Tiêu tôn Minh Tiêu đọa ma rồi!”

Kiếm bản mệnh của Minh Tiêu biến thành màu đỏ sậm, kiếm chỉ lên trời, Thiên Lôi không tiếp tục đánh xuống người Minh Tiêu mà đánh thẳng vào kiếm bản mệnh của hắn ta!

Trên thân kiếm bản mệnh xuất hiện vết nứt.

Minh Tiêu thậm chí còn lấy nguyên phù trấn tông Lăng Tiêu ra để hiến tế:

“Thiên Đạo bất công, ta sẽ diệt Thiên Đạo!”

“Chúng tông môn đi theo ta tru thiên, linh mạch, pháp bảo, cái gì cần sẽ có, tiên tôn Minh Tiêu ta nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực của tông Lăng Tiêu ra giúp tông của các ngươi đánh bại tông Đạo Chân, trở thành tông môn đứng đầu Tiên giới!”

Trong nháy mắt, tiên sơn rung chuyển.

Đời sau sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay.

Cuộc chiến thanh lý môn hộ của Tiên giới đã bắt đầu như vậy đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.