Ta nhìn thấy Thiên Đế trong biển mây và ánh sáng rực rỡ.
Hắn chắp tay đứng trên mây, nhìn bầu trời xa xa, giữa lông mày hiện lên một cảm xúc không thể phân biệt được, lại lộ ra một chút cô đơn.
Hướng hắn đang nhìn là Cung Vận Vân của ta.
Nhưng ta còn chưa kịp tự mình đa tình thì Thiếu Kỳ đã bước tới từ bên kia biển mây.
Nàng ấy đang mặc một chiếc váy có hoa văn đám mây nhiều màu sắc, bóng dáng duyên dáng còn đẹp và rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn lộng lẫy.
Ta biết rằng biểu hiện của Thiên Đế không phải là sự cô đơn, mà là sự bối rối và hoảng hốt khi người thân đã mất đi lại tìm lại được.
Tiểu Bạch nhẹ nhàng kêu lên dưới chân ta.
Ta không nhìn hai người nữa, cúi xuống bế nó lên rồi quay người đi.
11.
Ta và Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo thì gặp Vân Miểu và Hỏa Kỳ Lân.
Hai chân sau của Tiểu Bạch hơi run lên, nhưng sắc mặt lại rất thận trọng bình tĩnh, không hề tỏ ra rụt rè.
Ta rất vui khi thấy nó hiểu chuyện như vậy.
Đúng là con trai ngoan của ta.
Bên hồ bơi lúc chạng vạng, Ti mệnh Tiên quân hỏi Vân Miểu rằng hắn thích loại phụ nữ nào.
Ti Mệnh xưa nay luôn là người thích buôn chuyện như vậy.
Quả nhiên, Vân Miểu bình tĩnh đáp: “Không trở thành Nguyệt Lão, chính là lãng phí tài năng của ngươi.”
Hỏa Kỳ lân của hắn bước xuống cầu và liếm tay ta.
Ta lại nghe thấy giọng nói của Vân Miểu, “Tất nhiên là một nữ thần dũng cảm và can đảm như Thiếu Kỳ.”
Khi đó Thiếu Kỳ có vô số người hâm mộ, từ thiên giới, yêu ma giới đến các bá chủ một phương, nếu không Thiên Đế cũng sẽ không yêu nàng ta một cách khó khăn như vậy.
Trước đây Vân Miểu rất ghét vì trách ta mạo danh người phụ nữ mà hắn yêu, nhưng ta quá yếu đuối và không đủ năng lực nên thật sự là sự sỉ nhục cho Thiếu Kỳ.
Ta hiểu.
Hỏa Kỳ Lân lại âu yếm liếm lòng bàn tay ta, rất ngứa.
Ngày xưa con thần thú này đối xử với ta lạnh lùng và thờ ơ một cách kiêu ngạo như chủ nhân của nó, nhưng bây giờ nó lại nồng nhiệt đến mức khiến ta có chút thụ sủng nhược kinh.
Tiểu Bạch đang run rẩy dưới chân ta.
Biết nó sợ nên ta rút tay lại, lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với Hỏa kỳ lân.
Từ xa, Vân Miểu liếc nhìn ta, trong mắt có chút cảm xúc khó hiểu.
12.
Nửa đêm, ta bị đánh thức bởi thứ gì đó có lông.
Ta tưởng là Tiểu Bạch nên nhắm mắt lại, ôm nó vào lòng, cố gắng làm nó yên tĩnh chút.
Sau một thời gian, ta nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Đầu của Tiểu Bạch không lớn đến thế.
Ta đứng dậy và vén tấm vải che viên dạ minh châu lên.
Với ánh sáng rực rỡ, ta nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Hỏa kỳ lân.
Tiểu Bạch nằm rạp trên mặt đất trong tư thế tấn công và phát ra tiếng kêu cảnh cáo.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ Hỏa kỳ lân đã lẻn ra ngoài lúc Vân Miểu không để ý.
Ta đuổi nó xuống mặt đất, chuẩn bị một tấm chiếu cho nó ngủ, định để nó qua đêm rồi sáng mai đem trả lại cho Vân Miểu.
Sau khi an ủi Tiểu Bạch, ta dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Hỏa kỳ lân không biết lại nhảy lên giường ta từ lúc nào, còn đem vóng vuốt đặt ở trên…
Cũng may tâm ta rộng lượng, cởi mở, không thèm so đo với một con thú nhỏ.
Ta chuẩn bị bữa sáng, tùy ý đút cho Hoả Kỳ Lân một chiếc bánh bao, nó cúi đầu ngoan ngoãn ăn từ trong tay ta.
Tiểu Bạch vẫn đối với nó đầy địch ý, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm trầm thấp, lông trên lưng đều dựng lên.
Ta quay sang an ủi nó.
Đại khái là bởi vì có chút ghen tị, Tiểu Bạch tức giận quay mặt đi, bốn chân ngắn ngủn chạy rất nhanh.
Trước khi đi, nó còn hất đổ tách trà trên tay ta, làm nước trà đổ lên người ta.
Ta thở dài, đứng dậy, tìm một bộ đồ khác để thay.
Khi quay lại thì phát hiện Hỏa Kỳ Lân đã rời đi.
13
Vân Miểu mang đến một bình Nữ nhi hồng, nói rằng đây là loại rượu nổi tiếng nhất nhân giới.
Hắn đúng là có không ít đồ tốt mà.
Ta uống nửa cốc, rượu chảy xuống bụng, êm dịu và ngọt ngào.
Dưới gốc hòe hoa thụ, ta cùng hắn uống vài ly, lúc ta hơi say, hắn dường như vô ý, hỏi đám mây trên lưng ta có ý nghĩa gì.
Ồ, đó là ấn ký của người trong tộc ta, tộc ta từ bao đời nay được linh khí đầm sen biến hóa, vô hình vô chất, giống như sương nước, nên giống như hình đám mây.
Giải thích được nửa chừng, ta chợt cảm thấy kỳ lạ: “Sao ngươi biết sau lưng ta có hình đám mây?”
Vân Miểu vẫn bình tĩnh rót rượu cho ta: “Ở nhân gian rượu Nữ Nhi Hồng này có một điển cố, nếu trong nhà sinh ra con gái thì sẽ nấu rượu đem chôn. Khi con gái lấy chồng sẽ đào nó ra từ lòng đất, mang ra đãi khách”.
Ta nghe xong cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi hắn có phải muốn cầu hôn cho Hoả Kỳ Lân hay không, ta không có cách nào gả Tiểu Bạch cho nó được.
Tay Vân Miểu run lên, vài giọt rượu trong bình tràn ra, hắn ngước mắt nhìn ta, tựa hồ bất lực.
Một bóng trắng lướt qua trước mặt ta, Tiểu Bạch lại tức giận bỏ chạy.
Ta uống quá nhiều, trong mắt trời đất đảo lộn, đêm không phải đêm, sao cũng không phải sao.
Vân Miểu và ta cùng nhau nằm trên mặt đất, gối tay, nheo mắt ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt vời trên Cửu Trọng Thiên.
Ta chợt nhớ quê hương, khung cảnh ngàn năm không thay đổi.
Ta từng cảm thấy những ngày ở đó thật buồn tẻ và nhàm chán, nhưng bây giờ ta lại rất háo hức mong ước quay về quá khứ.
Vân Miểu nhẹ nhàng nắm tay ta nói: “Sẽ có một ngày.”
Hắn nói sẽ đưa ta về.
Ta biết đây là lời nói lúc say xỉn, không thể tin được, nhưng ta vẫn rất cảm động.
11.
Vào ngày làm lễ tấn phong Thiên Hậu, ta đang uống rượu do chính mình ủ.
Đây là thứ duy nhất ta mang từ quê hương đến.
Đã lâu không nếm thử loại rượu này, chỉ sợ nếu ngửi thấy mùi thơm của rượu sẽ nhớ lại khoảng thời gian cùng người đó ở bí cảnh, sự thấu hiểu ăn ý. Nhớ tới hắn từng nói chúng ta là tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt.
Tất cả những chuyện đã qua đều bị hắn lãng quên hoàn toàn, không còn quan tâm đến ta nữa, sẽ hơi đáng tiếc nếu chỉ có một mình ta uống rượu và nhớ tới hắn.
Nhưng hôm nay thì khác.
Trên khắp thiên đình, có lẽ chỉ có mình ta là rảnh rỗi như vậy.
Ta nhìn thấy ánh sáng tím lan tỏa phía trên Cửu Thiên Vân Cung, cùng tiếng phượng hoàng vang vọng trên bầu trời.
Vân Miểu đến và nói với ta rằng Thiếu Kỳ đã đạt được mong muốn của mình và trở thành Thiên hậu.