Ta lại nghĩ chính Thiên đế mới là người đạt được mong muốn của mình.
Ta vốn tưởng rằng mình sẽ bị bọn hắn lãng quên, từ nay về sau sẽ bình yên ở trong Vận Vân Cung, sống một cuộc sống vui vẻ uống trà và cho Tiểu Bạch ăn mỗi ngày.
Nhưng thiên mệnh không muốn bỏ qua ta.
Thiếu Kỳ trước lễ phong Thiên Hậu đã ngủ rất lâu, Lão Quân nói rằng biển ý thức của nàng ta đã tan vỡ vì trong cơ thể thiếu đi một tia thần hồn, nếu không tìm thấy kịp thời, tinh thần của nàng ta có thể sẽ vỡ vụn và sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy vẻ mặt Thiên Đế quá đáng sợ, Lão Quân đổi chủ đề nói: “May mắn hiện tại tia thần hồn kia đang ở trên thiên đình, cho nên không khó tìm được.”
Thiên Đế trịnh trọng nói: “Ở nơi nào trên thiên đình?”
Lão Quân đưa mắt nhìn sang ta, “Nó liền nằm tại thức hải của Hàn Liên tiên tử, chỉ cần từ thức hải của tiên tử lấy ra, một lần nữa đưa về thể nội của thượng thần liền ổn.”
Lão Quân lại thở dài nói: “Chỉ là tia thần hồn kia đã dung hợp với tiên tử hàng ngàn năm, nếu dùng vũ lực lấy ra ngoài, rất có thể sẽ dẫn đến thức hải hỗn loạn, tổn hại đến tiên căn, đời này không thể tu Đạo nữa.”
Chân ta yếu ớt, loạng choạng lùi lại vài bước.
Thiên Đế nhìn ta với vẻ mặt rất lạnh lùng.
Lão Quân mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng hắn cũng cảm thấy không phải chuyện gì lớn.
Chẳng ai quan tâm ta có sẵn lòng hay không.
Thiên Đế đưa tay về phía ta và nói: “Hàn Liên.”
Hàng ngàn năm trước, Thiếu Kỳ đã tình cờ bước vào bí cảnh của tộc chúng ta, lúc đó nàng ta đã tính toán số mệnh của mình nên đã để lại một tia thần hồn trong cơ thể ta khi ta còn bé để thắp lên một tia hy vọng cho nàng ta trong tương lai.
Sau khi nàng chết, Thiên Đế lần theo khí tức của Thiếu Kỳ đến bí cảnh, sau đó Vong Tình Đan phát huy tác dụng, mất trí nhớ, ngã gục bên ngoài túp lều của ta.
Mọi thứ có lẽ đều đã được định sẵn theo một cách nào đó mà ta không rõ.
Thiên Đế trầm giọng nói, tựa như đang khuyên răn: “Hàn Liên, Thiên Đạo luân hồi, nếu ngươi lấy đồ của người khác, tự nhiên sẽ phải trả lại.”
Nhưng ta không hiểu.
Nàng ta đã tự mình lưu giữ một tia thần hồn trong cơ thể ta để nuôi dưỡng nó, nó đã kết nối với ta hàng nghìn năm nay, giờ đây lại muốn xé nát thức hải, chặt đứt tiên căn của ta để đảm bảo bình an cho nàng ta.
Ta không hiểu, đây là Thiên Đạo luân hồi kiểu gì?
Lão Quân nói: “Nếu có thể cứu được Thiên Hậu thì đó cũng là một kiện công đức.”
Ta nói: “Nàng ta sống hay chết thì liên quan gì đến ta?”
Chúng tiên dường như không ngờ tới ta sẽ phản bác lại, nhất thời có chút kinh ngạc.
Thiên đế nhìn ta với ánh mắt thất vọng.
Hắn giơ tay lên, ta nhận ra đôi bàn tay đó, chính là bàn tay đã cầm dao chặt đứt ngón tay út của ta.
Bây giờ nó cũng đang chạm vào trán ta, thức hải bị xé nát, đó là nỗi đau ta chưa từng trải qua trong đời, đau đớn hơn gấp trăm lần ngón tay bị gãy.
Ta đổ sụp xuống đất, mồ hôi đầm đìa.
Thiên Đế nhẹ nhàng trấn an ta: “Được rồi, Hàn Liên, ngươi ổn rồi.”
Hắn đưa tay chạm vào khóe mắt ta, ta rụt rè lùi lại, sợ hãi nhìn hắn.
Những ngón tay của hắn dừng lại.
Văn Khúc tinh quân hơi nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Hàn Liên tiên tử ban đầu được Thiên đế tạo ra để phó thác tình yêu của mình với thượng thần. Nay thượng thần đã trở lại, tại sao không xóa bỏ nàng ta đi, tránh để lại u cục trong lòng thượng thần?” ”
Thiên đế đứng lên, hồi lâu không nói gì.
Trăm năm trước, ta có một con linh thú lông trắng cực kỳ thông minh, ngay cả hỏa kỳ lân cũng cúi đầu nghe theo nó, nhưng nó lại chết vì uống nhầm rượu độc.
Độc kia vốn dĩ được bỏ vào rượu của ta. Là do một vị tiên tử bởi vì ghen tị với ta làm ra, nhưng cuối cùng nó lại biến thành kẻ chết thay cho ta.
Ta rất buồn nhưng không thể rơi nước mắt.
Vì thế Vân Miểu và chúng tiên đều cho rằng ta là người ý chí sắt đá, bạc tình bạc nghĩa.
Lúc này, ta đang nằm trên mặt đất, hai mắt đau nhức, mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng lại không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Ta đã không thể rơi nước mắt từ lâu.
Cho dù vì mình hay vì người khác.
12.
Ta không còn quan tâm đến ánh mắt của chúng tiên sau lưng nữa, trở về Cung Vận Vân của mình với thân hình run rẩy.
Một chiếc lá khô bay phấp phới dưới chân, ta chợt nhận ra Tiểu Bạch đã mất tích.
Trong đình viện không có khí tức của nó.
Ta chịu đựng sự hỗn loạn trong thức hải và tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có dấu vết, khi trở lại sân trống, ta sững sờ hồi lâu, chợt nhận ra.
Ta sinh ra liền đã cô đơn một mình nên nghĩ nó cũng giống như ta, ta muốn cùng nó bầu bạn sống tại cung điện hẻo lánh này.
Nhưng có lẽ nó có nhiều việc quan trọng hơn cần hoàn thành và nhiều người quan trọng hơn để chờ đợi.
Một khi vết thương được chữa lành, ta sẽ không còn cần thiết với nó nữa.
Ta nằm trên chiếc giường gỗ, bàng hoàng cảm thấy sống như thế này thật vô nghĩa.
Thức hải hỗn loạn, có lẽ ta càng về già sẽ càng lẩm cẩm.
Tiên đồ vô vọng, ta lúc đầu cũng không có bản lĩnh gì, vô vọng liền vô vọng đi.
Thiếu Kỳ không muốn ta sinh ra giống nàng ta.
Ta cũng không muốn.
Đáng tiếc, chưa có bất kỳ ai hỏi ta có sẵn lòng hay không.
Thiên Đế đến gặp ta, đứng bên giường ta nói rằng tiên căn của ta bị tổn hại, nếu một ngày nào đó tìm được thuốc tốt cũng không phải là không thể cứu chữa. Tuy nhiên, nếu Thiếu Kỳ bỏ qua lần này, nàng ta sẽ không còn cơ hội sống nữa.
Ta không nói hay nhìn hắn.
Hắn nói đúng.
Mất một ngón tay sẽ không chết, tiên căn bị hao tổn cũng sẽ không chết.
Ta không có gì để phàn nàn.
Thiên Đế đứng bên giường ta rất lâu, im lặng không nói.
Ta bình tĩnh lại, không quan tâm đến hắn.