Đột nhiên, hắn nắm lấy tay trái của ta và nói với giọng hơi gay gắt: “Tại sao ngón tay bị gãy của ngươi vẫn chưa lành?”
Thái độ chất vấn này khiến ta bối rối.
Vì vậy, ta đã phớt lờ hắn.
Cổ họng Thiên Đế nhúc nhích, một lúc lâu sau hắn mới gay gắt hỏi ta có ghét hắn hay không, có thể… hối hận không.
Ta không biết mục đích của hắn là gì khi hỏi điều này.
Nếu bình thường, có lẽ ta vẫn cải trang để tìm lối thoát cho mình.
May mắn thay, bây giờ, ta đã đặt sự sống và cái ch/ết sang một bên và không còn gì phải sợ hãi.
Vì vậy, ta nhếch môi nói: “Điều ta hối hận nhất trong đời là đã tặng ngôi vị Thiên hậu lại cho Thiếu Kỳ và chịu kết cục như thế này.”
Thiên đế đã đi.
Ta ngạc nhiên là hắn lại không đánh cho ta một chưởng.
Ta đã lừa hắn.
Điều ta hối hận nhất là đã thu nhận hắn bên ngoài lều, cũng không nên để bản thân mình bị quấn lấy trong mối quan hệ ân oán tình thù giữa hắn và Thiếu Kỳ.
Ta chỉ là một Tán tiên, tiên lực thấp kém, bị vây trong vòng vây yêu hận gút mắc của những vị thượng thần này, mất đi tình yêu cũng không sao, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ này cũng giữ không được.
13
Thiếu Kỳ tỉnh lại, sức khỏe tốt hơn trước, lễ sắc phong Thiên hậu có thể tiếp tục.
Khi Vân Miểu đến, phong trần mệt mỏi, cả người chật vật, trên cơ thể còn đầy vết thương.
Ta nhận ra vết thương kia, là do thủ cảnh ác thú gây ra, cùng Thiên Đế năm đó giống nhau.
Hắn đã tìm ra bí cảnh.
Thần sắc hắn phức tạp, lòng bàn tay mơn trớn nốt chu sa giữa mi tâm của ta, nốt chu sa do hắn lúc ở cầu Nại Hà, bên cạnh Tam Sinh Thạch lúc trước đã gieo xuống vì ta.
“Như thế, ngươi liền khác với Thiếu Kỳ.”
Đây là những lời hắn đã nói ngày hôm đó, ta nghe vào tai và nhớ rất lâu.
Mọi người đều coi ta như một con rối không có linh hồn, nhưng chỉ có hắn là người nhìn thấy nỗi buồn, mất mát trong lòng ta.
Vân miểu hỏi liệu trong lòng ta có mang oán hận hay không?
Hắn và Thiên Đế thậm chí còn nói những lời tương tự.
Hắn nói hắn biết mọi thứ.
Thiên đế thật sự yêu ta.
Vong tình đan, đoạn tình tuyệt yêu. Chú định là sẽ quên mất người mình yêu, từ lúc hắn nhớ tới Thiếu Kỳ và quên mất ta, hắn đã không còn yêu Thiếu Kỳ nữa.
Vân Miểu nói điều này trong khi nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Trên môi ta hiện lên một nụ cười: “Ta đã biết từ lâu rồi.”
Ta đã hiểu ra mọi chuyện kể từ khi hắn dùng dao cắt đứt ngón tay út của ta.
Nhưng làm sao ta có thể tin được, tin hắn đã vô cùng cố gắng để tìm ra lối ra khỏi bí cảnh, khi chỉ còn cách một bước lại vì ta mà từ bỏ, tin rằng khi hắn ôm ta ngồi trên vách đá xem Khi thủy triều dâng cao, khi chôn bình rượu khắc tên chúng ta dưới gốc cây, trong lòng hắn vẫn yêu Thiếu Kỳ.
Những lời thề nguyện, những lời yêu thương hắn nói đều là ảo ảnh, ảo tưởng rằng hắn yêu ta.
Sau khi hắn nhớ ra Thiếu Kỳ, liền coi ta là thế thân, ngày đêm gặp nhau, hắn chỉ nghĩ đến Thiếu Kỳ.
Chỉ mong một tình yêu thuần túy, là ta sai rồi sao?
Ta quá tham lam.
Ngươi nhìn, những lời thề đồng sinh cộng tử, đều không thể tin.
Lần đầu tiên, từ trong mắt Vân Miểu ta thấy được sự đau đớn.
14
Vân Miểu nói rằng tiểu bạch bị hỏa kỳ lân cắn vì trên người nó có ma khí.
Bây giờ đã bình phục vết thương, rất có thể nó đã trốn trở về ma giới.
Thì ra là vậy.
Chắc hẳn nó không muốn nói cho ta biết danh tính của nó nên đã bỏ đi mà không một lời từ biệt.
Kỳ thực cũng không cần phải như vậy, ta đối với ma tộc cũng không có thành kiến, hơn nữa nó chưa bao giờ làm tổn thương ta, thậm chí nó còn nhảy ra bảo vệ ta khi Thiếu Kỳ kề kiếm vào cổ ta.
Lúc đó ta đã rất cảm động.
Người duy nhất sẵn sàng bảo vệ ta bằng cả mạng sống của mình ở kiếp này, ngoại trừ nó, chính là linh sủng trước đây của ta.
Vậy nên ta đã tìm cách lấy được tiên dược để chữa trị cho nó.
Bây giờ nó đã bình phục vết thương và trở về nơi nó vốn thuộc về, ta cảm thấy rất mừng. Ta vốn là một chủ nhân vô dụng, không thể bảo vệ được linh sủng của mình.
Vân Miểu mỗi ngày đều ở bên cạnh ta, ta có thể thấy hắn bình thường là một chủ nhân được hầu hạ, vụng về đến nỗi ngay cả việc đút cháo cho ta cũng khiến môi ta phồng rộp.
Ta thực sự muốn nói với hắn rằng ta chỉ còn sống được vài ngày nữa nên không cần phải rắc rối như vậy đâu.
Vân Miểu nói rằng hắn ta đã đưa thuốc giải của Vong Tình Đan cho Thiên Đế.
Người sẽ nhớ ra ta.
Có đúng không.
15
Hắn có vẻ sợ ta không tin nên đã đưa ta đến gặp Thiên Đế.
Thiếu Kỳ đang uống rượu một mình dưới gốc hoa đào bên cạnh Dao trì, hai đầu lông mày lưu loát phong lưu, không có nữ tử bình thường nào có thể sánh bằng, lúc này Thiên Đế đang nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Mặc dù ta đang ở trong tầm nhìn của hắn, hắn thậm chí còn không dành một chút ánh mắt nào cho ta.
Ta mỉm cười hỏi Vân Miểu: “Nhìn xem Thiên Đế lúc này đang dành tình cảm cho ai.”
Vân Miểu cau mày nói: “Không nên như vậy, chẳng lẽ thuốc giải vô dụng…”
Ta lắc đầu: “Thuốc giải không phải vô dụng, nhưng cho dù Vong Tình Đan có giải được, người mà Thiên Đế yêu thương cũng không biến thành ta.”
16.
Mấy ngày nay ý thức của ta càng ngày càng hỗn loạn, trong giấc ngủ thường xuyên bị ảo giác quấy nhiễu, thời gian tỉnh lại càng ngày càng ngắn.
Ta muốn trở về quê hương trước khi quên mất mình là ai.
Chẳng phải sẽ rất buồn nếu ta lại coi mình thành một người khác sao?
Trước khi rời đi, ta đã để lại linh ngọc đã theo ta nửa đời người lại cho Vân Miểu.
Hắn bị chướng khí trong bí cảnh làm bị thương, tuy chất độc không giết được hắn, nhưng nhất thời vẫn sẽ khiến hắn đau đầu, ù tai, nếu hắn nhìn thấy thêm chút ảo giác, sinh ra tâm ma thì thật đáng tiếc.
Linh ngọc có thể xua tan chướng khí, Minh Tâm tĩnh khí, chữa trị thức hải hỗn loạn, cũng là hữu hiệu..
Đáng tiếc một tia thần hồn của Thiếu Kỳ đã bén rễ quá sâu, hòa nhập với thân thể ta như một chỉnh thể, nếu không có nó, sớm muộn gì ta cũng sẽ giống như Thiếu Kỳ, rơi vào tình thế Nguyên thần hỗn loạn.
Vì thế linh ngọc này không có nhiều tác dụng với ta.
Ta chưa bao giờ nói với Vân Miểu rằng ta rất biết ơn vì những điều hắn đã làm cho ta.
Mặc dù trước đây có chút không vui, nhưng hắn có thể được coi là người bạn duy nhất của ta trên thế gian này.
Ta rất tiếc vì không thể trực tiếp nói lời tạm biệt với hắn.
Ta phải nhanh chóng trở về quê hương càng sớm càng tốt.
Nếu như ta chết ở đâu đó ngoài bí cảnh, hậu nhân tộc ta sẽ mất đi tâm sen, e rằng sẽ không thể có hậu duệ.