3
Lời của Thục phi ta không để tâm, thực ra nàng chỉ là người không nói thì không chịu được mà thôi. Lý Dực không phải là người ham mê nữ sắc, hơn nữa hiện nay triều đình ổn định, hắn biết dùng người tài, cũng không vì sủng ái Trân tần mà mờ mắt làm ra những chuyện trái với quy chế tổ tông.
Còn về việc Thục phi nói hắn ở lại trong cung của một phi tần liên tiếp một tháng, ta càng cười nhạt. Nàng không hiểu Lý Dực, nếu hắn thực sự sủng ái một người, sẽ không làm rầm rộ như vậy để biến nàng ta thành mục tiêu của cả hậu cung.
Hơn nữa, ta cũng không muốn vì chuyện này mà khuyên can hắn, khiến hắn không vui, dù điều đó nên là trách nhiệm của một “hiền hậu” – nhưng đế hậu, đế ở trước, hậu ở sau, ta không cần phải tự chuốc lấy sự khó chịu.
Huống hồ, nếu có thể, ta thật sự không muốn gặp lại hắn nữa – nhưng điều này rõ ràng là không thể, ta chỉ có thể cố gắng gặp hắn ít bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu thôi.
Nhưng không lâu sau khi Thục phi đến báo cáo với ta, đã xảy ra một chuyện.
Nguyên nhân là nàng tự mình mang một miếng thủy tinh màu đỏ đến chỗ tạo ban xử làm một chiếc trâm cài tóc, tình cờ bị Trân tần đang đi chọn trang sức ở tạo ban xử nhìn thấy. Trân tần rất thích, người quản lý tạo ban xử nói với Trân tần rằng đó là thủy tinh do Thục phi tự mang đến để làm. Trân tần cười nói: “Chỉ là một chiếc trâm, ta rất thích, tỷ ấy chắc chắn sẽ không để tâm đến việc này đâua.”
Dù Trân tần có địa vị thấp, nhưng được sủng ái suốt một tháng, chuyện này trong hậu cung vẫn chưa từng có, vì vậy người quản lý tạo ban xử không ngăn cản, lấy đồ của Thục phi để làm ân huệ cho Trân tần.
Thục phi biết chuyện dĩ nhiên không nuốt trôi được, nàng dù thô lỗ nhưng không phải là người vô lý. Nàng dẫn người đến cung của Trân tần, chỉ muốn lấy lại chiếc trâm, nhưng tình cờ Lý Dực đang dùng bữa ở đó.
Cái màn náo loạn này truyền đến tai Lý Dực, hắn không kiên nhẫn nhíu mày, nói với Thục phi: “Chỉ là một chiếc trâm, nàng là một cung phi, cũng đáng để vì chuyện này mà tranh chấp với một tần sao?” Hắn nhìn Thục phi từ trên xuống dưới, bổ sung một câu.
“Hơn nữa, màu đỏ của thủy tinh Mạc Hạt rất rực rỡ và lộng lẫy, nét mặt của nàng vốn dĩ nhạt nhòa, không hợp với màu sắc này, đeo lên cũng chỉ là trò cười mà thôi, Trân tần lấy thì cứ để nàng ấy lấy đi.”
Nghe nói lúc đó Trân tần vốn đang quỳ trước mặt Thục phi để xin lỗi, nghe Lý Dực nói vậy, dĩ nhiên hiểu được Lý Dực đứng về phía nào. Vì thế nàng ta vừa nhỏ nhẹ dịu dàng, vừa giả vờ tội nghiệp ngước lên xin lỗi Thục phi, nhưng nói lời thì mang ý châm chọc Thục phi: “Vốn dĩ là muội không nên lấy đồ của tỷ, nhưng thứ nhất là muội không biết nên không có tội, thứ hai là Hoàng thượng đã nói thần thiếp đeo đẹp hơn, nên chỉ có thể nhờ tỷ nhường lại thôi.”
Trân tần vừa mới vào cung, chưa hiểu rõ tính cách của Thục phi. Nếu là các phi tần khác, trước mặt Hoàng thượng, dù phải chịu thiệt cũng chỉ có thể nuốt hận vào lòng, thậm chí còn phải cười tán dương trước mặt Lý Dực rằng chiếc trâm quả thật rất hợp với nàng ta, làm tôn lên vẻ đẹp tuyệt trần của nàng ta.
Chỉ tiếc Thục phi vốn không phải là người dễ chịu đựng. Trân tần đứng trước mặt nàng cười nói những lời rõ ràng khiêu khích, Hoàng thượng ngồi phía sau không hề động đậy, rõ ràng không có ý định can thiệp.
Thục phi vốn định chờ Lý Dực phán xét, nhưng thấy cảnh này cũng hiểu ra mọi chuyện. Nàng lạnh lùng thu ánh mắt lại, cười lạnh một tiếng, trực tiếp bước tới, dùng tay mạnh mẽ bóp cằm Trân tần, trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, rút chiếc trâm ra khỏi tóc Trân tần, rồi ném mạnh xuống đất, nói với vẻ ác liệt: “Đồ của bản cung là của bản cung, ngươi thích trộm, cũng phải xem ta có muốn cho ngươi trộm hay không.”
Chiếc trâm bằng thủy tinh Mạc Hạt quý giá rơi xuống đất vỡ tan, mảnh vụn b.ắ.n tung tóe, một mảnh vỡ còn bay vào tay Lý Dực, để lại một vết xước nhỏ.
Trân tần sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, suýt ngã quỵ xuống đất, còn Lý Dực giận dữ. Thục phi thẳng lưng, không hối hận nhìn hắn, cổ họng nghẹn lại, với vẻ mặt như chính trực thẳng thắn, nói: “Thần thiếp vốn luôn có tính cách như vậy, nếu Hoàng thượng không thể chấp nhận, xin hãy ban cho thần thiếp một dải lụa trắng để kết thúc mọi chuyện.”
Lý Dực tất nhiên không ban cho nàng dải lụa trắng. Năm đó, khi Tiên hoàng bệnh nặng, Tam hoàng tử bất ngờ nổi loạn mưu phản, cha và huynh trưởng của Thục phi đều hy sinh tại Biến cố Tinh Vũ Môn để bảo vệ Lý Dực. Hắn mắc nợ ân nghĩa lớn với mẫu tộc của Thục phi, nếu xử lý Thục phi vì chuyện của Trân tần, thì không chỉ hậu cung mà cả triều đình, mỗi người một câu cũng đủ làm hắn không thể chịu nổi.
Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ là do Trân tần khiêu khích trước.
Cuối cùng hắn phạt Thục phi ba tháng bổng lộc, quỳ trước tượng Phật trong Phật đường bảy ngày để tĩnh tâm lễ Phật.
Khi chuyện này xảy ra, ta đang bị cảm lạnh cả tháng chưa khỏi, những người bên dưới không muốn làm ta lo lắng, nên đến khi ta biết chuyện, Thục phi đã quỳ trong Phật đường ba ngày rồi.
Nàng chưa bao giờ phải chịu sự ấm ức như vậy, quỳ đến ngày thứ ba thì vì tức giận mà sinh bệnh nặng.
Ta biết chuyện liền lập tức đi thăm nàng.