6.
Sô cô la đắng, bơ ngọt, đắng đến khổ sở, ngọt đến phiền lòng. Tôi chưa bao giờ chờ mong sinh nhật của mình, cũng không nhắc tới ngày đó với người khác, cố ý quên đi, bởi vì nói cho người khác sinh nhật của tôi, lại không ai chúc mừng tôi, không ai chúc mừng sinh nhật tôi vui vẻ, chỉ có tôi đặc biệt chật vật khó xử.
Tôi ở cửa đợi mọi người về hết, đang muốn đi vào thì nghe được bên trong Tô Nhuyễn Nhuyễn đang oán giận với mẹ: “Mẹ, sao mẹ còn chưa dỗ chị về, nhất định là lần trước bảo mẹ xin lỗi mẹ không nghiêm túc.”
Nó nói: “Chị không có ở đây, cũng không có ai giúp con nấu cơm, dọn dẹp phòng, cơm mẹ làm quá khó ăn, quét dọn vệ sinh cũng không sạch sẽ bằng chị ấy.”
Tôi dừng lại. Thì ra hôm đó bọn họ nhiệt tình khác thường, chẳng qua là muốn dỗ tôi trở về làm bảo mẫu. Tôi phá cửa vào, ngắt lời họ.
Không nói nhảm, trực tiếp nói với ba: “Bà nội bị bệnh, muốn ba đưa bà ấy đi nhập viện.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút xấu hổ, sợ lời vừa mới nói bị tôi nghe được, nhưng cũng chỉ xấu hổ một chút, rốt cuộc là không coi tôi ra gì, còn có thể mặt dày lôi kéo tôi làm nũng: “Chị ơi, bà nội bị bệnh rồi vậy chị về nhà ở đi.”
Một chút cũng không có lo lắng đối với chuyện bà nội bị bệnh, chỉ quan tâm cô ta có người hầu hạ hay không. Thật sự là ích kỉ, luôn xem mình là trung tâm.
Tôi hất tay cô ta ra, lặp lại lần nữa: “Ba, bà nội bị bệnh phải nhập viện, ba hãy đưa mẹ tới đó.”
Tôi đã trưởng thành, bọn họ không hề nuôi dưỡng tôi, tôi cũng không cần họ giám hộ, đương nhiên sẽ không trở về hầu hạ một nhà ba người họ.
Mặc cho bọn họ có nói cái gì, tôi cũng không lên tiếng, không đáp ứng, toàn bộ quá trình luôn trầm mặc. Cho đến khi ba đưa bà nội làm xong thủ tục nhập viện, mấy người không một ai nguyện ý ở lại chăm sóc, tôi xin cô giáo nghỉ, ở lại trước giường bệnh của bà nội.
Bọn họ luôn mắng tôi là sói mắt trắng, nhưng chính bọn họ mới là người không có lương tâm.
7.
Ban ngày tôi đi học, buổi tối dành thời gian đến bệnh viện qua đêm với bà nội, làm đề trên chiếc ghế nhỏ chật hẹp của bệnh viện, không tới mấy ngày đã gầy đi rất nhiều.
Chị y tá thấy được, đưa son môi của mình cho tôi mượn: “Em gái nhỏ, bôi chút son dưỡng môi đi, miệng em khô đến tróc da cả rồi.”
Tôi nói cám ơn, nhẹ nhàng bôi son môi, son môi có màu, nhất thời giúp khí sắc tôi tốt hơn rất nhiều. Vào phòng bệnh, bà nội thấy tinh thần tôi tỉnh táo, cũng rất vui vẻ, nhưng vẫn dặn dò tôi như cũ:
“Đàn Nguyệt, bây giờ quan trọng nhất là con phải học tập và nghỉ ngơi, không cần trông chừng bà nội nữa.”
“Được ạ.” Tôi ngoài miệng đáp ứng. Nhưng không có ai chăm sóc bà nội, vẫn chỉ có tôi canh giữ ở một bên.
Hai người kia bị thúc giục rất nhiều lần mới tới một lần, nộp xong tiền viện phí vẻ mặt không vui, mẹ vừa nhìn thấy tôi liền trút giận lên đầu tôi vì tiêu tiền vô ích, lôi kéo tôi rồi xoa mạnh môi tôi.
Giọng nói sắc bén của bà ấy đánh thẳng vào màng nhĩ của mọi người, bất chấp ánh mắt của những người xung quanh.
“Tô Đàn Nguyệt, tao và ba mày vì bệnh của bà nội mà mệt chet mệt sống, em gái mày cũng khổ sở đến mức ăn không ngon. Ngược lại mày còn có tâm tư ở đây trang điểm.”
Bà ấy cào vào môi tôi, máu chảy ra dính vào tay bà ấy, bà ấy ghét bỏ đẩy tôi ra rồi hét to: “Mày là con gái, còn nhỏ như vậy đã không lo học hành. Có phải không muốn đi học nữa, mà muốn làm tiểu thư không?”
“Không muốn học nữa thì nghỉ đi, mày đã tròn 18 tuổi rồi, tao và ba mày không có nghĩa vụ nuôi mày nữa, tự mình kiếm tiền đi!”
Tôi đụng vào mặt tường lạnh như băng phía sau, môi chảy máu, một cơn đau đớn dày đặc tê dại, trái tim cũng đau, nhưng là một loại đau âm ỉ, nhớp nháp, ứ đọng.
Tôi ngẩng đầu nhìn chăm chú bà ấy, ánh mắt chua xót, lại khóc không nổi. Tôi cúi đầu, nở nụ cười: “Tôi thật sự xui xẻo khi gặp phải cha mẹ như các người.”
Tôi mỉm cười, một giọt nước mắt rơi xuống đất không để ai nhìn thấy.
8.
Tại sao lại có người mẹ như vậy, dùng tư tưởng ác độc dơ bẩn nhất để phán xét con gái ruột của mình, còn sỉ nhục nhân cách của con gái trước mặt mọi người.
Đứa nhỏ tròn 18 tuổi thì ngay lập tức không muốn bỏ tiền ra nuôi nữa, và họ bắt đầu ảo tướng nó sẽ hiếu kính với mình bằng cách cho rất nhiều tiền. Giống như đứa nhỏ qua 18 tuổi liền biến thành đại gia vung tiền vậy.
Lúc tưới nước thì lại keo kiệt, bủn xỉn, sau đó lại chỉ trích tại sao đứa nhỏ lớn lên lại không trở thành một gốc cây đại thụ chọc trời.
Tôi không nói một lời, chỉ trầm mặc chăm chú nhìn bà ấy. Mấy nhân viên y tế nghe thấy bên này ồn ào, tiến lên kéo mẹ tôi ra, khuyên hai người rời đi.
Chị y ta biết phân biệt tốt xấu, lấy khăn ướt khử trùng lau máu khóe miệng cho tôi, nhìn tôi im lặng không nói, trong mắt đau lòng, hướng tôi xin lỗi: “Thật xin lỗi em gái nhỏ, chị không nghĩ tới mẹ em lại hiểu lầm như vậy. Đều tại chị.”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không trách chị.” Tôi nhận lấy khăn giấy đè miệng vết thương, trầm tĩnh bình thản nói: “Không phải lỗi của chị, cũng không phải lỗi của em, là lỗi của bọn họ. Là tâm tư bọn họ ác độc, đạo đức bại hoại, lấy mình ra đo người.”
Chị y tá ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng nói với tôi: “Em gái, trạng thái này của em có chút không ổn, gầy gò, chán ăn, mất ngủ, có thể là bệnh tâm lý. Bệnh viện chúng tôi có bác sĩ tâm lý cao cấp, hay là em đi kiểm tra một chút đi?”
Chị ấy đưa cho tôi một tấm danh thiếp. Tôi dừng một chút, nhận lấy nắm trong lòng bàn tay: “Cảm ơn chị.”
Tôi luôn luôn nghe lời khuyên, tìm thời gian nghỉ cuối tuần đi tới lầu bên cạnh khám bệnh, làm một đống kiểm tra, kết quả chẩn đoán là trầm cảm nặng.
Tôi cầm tờ báo cáo vô lực ngồi xổm ở góc tường, bỗng nhiên rất luống cuống. Trầm cảm là một căn bệnh đắt tiền phải không?
9.
Tư vấn tâm lý bình thường một giờ mất mấy trăm đồng, bệnh này tôi không chữa nổi. Tôi không nói với bà về chuyện này.
Cũng may trường học có một ít phụ đạo tâm lý miễn phí, tôi đi tìm giáo y, bác sĩ ôn nhu kiên nhẫn hướng dẫn tôi tìm ra nguyên nhân.
Trên thực tế, không có gì để tìm cả, ngoại trừ một cặp cha mẹ tồi tệ và một người em gái có mọi quyền lợi.
Nhiều bệnh tâm lí là do gia đình mà gây ra.
Bác sĩ khuyến khích tôi nói chuyện với ba mẹ nhiều hơn, tôi chần chừ rất lâu, cuối cùng trở về một lần, cố lấy dũng khí thử đưa báo cáo cho họ xem, cố gắng nói chuyện, thổ lộ hết với họ.
Khi còn nhỏ, tâm lý của tôi còn rất trẻ con, khi cảm thấy vô cùng tủi nhục, tôi sẽ lén lút vùi mình vào chăn và khóc giữa đêm, tưởng tượng thà chet đi còn hơn, khi đó ba mẹ khẳng định sẽ hối hận không thôi, phải không?
Đương nhiên cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, sinh mệnh đáng quý biết bao. Hôm nay trăm sông đổ về một biển, tôi bị bệnh. Lần này, họ sẽ phản ứng thế nào? Sẽ hối hận sao? Họ sẽ chăm sóc tôi như chăm sóc em gái bị bệnh chứ?
Linh hồn của tôi giống như bị chẻ làm hai nửa, một nửa là Tô Đàn Nguyệt 18 tuổi, lạnh lùng lại trào phúng, không ôm hy vọng đối với bất kì kẻ nào, một nửa là Tô Đàn Nguyệt mấy tuổi, trẻ con và muốn được quý trọng.
Có lẽ đến khi tôi 80 tuổi, sâu thẳm trong lòng vẫn sẽ có một đứa trẻ đáng thương không nhận được tình yêu thương. Ba mẹ không kiên nhẫn lật xem bản báo cáo kia, sắc mặt dần dần trầm xuống, ba tôi đặt bản báo cáo xuống bàn, trầm giọng chất vấn tôi: “Đang yên đang lành tại sao lại mắc loại bệnh này?”
Tôi đờ đẫn nói: “Bác sĩ điều tra ra nguyên nhân là do ba mẹ luôn thiên vị em gái.”
Giọng mẹ tôi đột nhiên cao lên, tức giận đập bàn: “Con đang trách tội chúng ta sao?”
Sau đó bà bắt đầu kể lại những ngày vất vả nuôi dưỡng con cái của mình, cùng với những nỗ lực trên người tôi, bà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em gái con có thì con cũng có, sinh nhật em gái con, con cũng được tổ chức chung, em gái con mời gia sư, con cũng có thể đi theo học tập, con còn có cái gì không thỏa mãn?”
Ba tôi phụ họa: “Con xem trong phạm vi trăm dặm, có nhà nào công bằng như nhà chúng ta không? Là con so ra kém với em gái, còn trách chúng ta thiên vị đúng không?”
10.
Thật là buồn cười, bọn họ luôn tự xưng là không thiên vị. Rốt cuộc phải tới khi nào, bọn họ mới chịu thừa nhận sự thiên vị của mình?
Tôi chet lặng nhớ lại những chi tiết nhỏ nhặt: “Tôi đã phải làm tất cả các loại công việc nhà từ khi còn nhỏ, còn em gái tôi thì không bao giờ phải làm điều đó.”
“Tôi đã cắt tóc khi tôi còn nhỏ mỗi khi tóc dài, bởi vì mẹ không kiên nhẫn buộc tóc tôi, còn em gái tôi từ nhỏ đã có mái tóc dài xinh đẹp, được bện thành bím tóc nhỏ một cách tỉ mỉ.”
“Mỗi buổi trưa tôi về đến nhà, chỉ có thể bới một chút cơm thừa trong nồi và ăn cùng rau nguội, em gái vừa trở về đã có bữa cơm nóng hầm hập chờ em ấy.”
“Tôi phạm sai lầm các người liền đánh chửi tôi, em gái phạm sai lầm cũng đánh chửi tôi, nói tôi không quản tốt nó.”
Nghĩ đến từng chuyện cũ, trái tim chet lặng của tôi bị đâm một cái, khổ sở tứ chi bách hài giống như trong nháy mắt rõ ràng bén nhọn lên, tra tấn thần kinh của tôi.
Tôi nhìn bọn họ: “Khi còn bé, hai người dẫn tôi và em gái đi chơi, mua một phần ăn gia đình, phần ăn chỉ bao gồm cho một đứa bé, nhiều hơn sẽ phải thêm tiền. Các người vì tiết kiệm chút tiền kia, bỏ tôi ở trước cửa nhà hàng, chỉ mang theo em gái đi vào ăn cơm. Tôi—một đứa bé một mình đứng chờ ở cửa, người đến người đi, còn thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc. Cái này cũng không tính là thiên vị, vậy cái nào mới tính là thiên vị?”
Tôi không rõ, vì sao làm cha mẹ lại có thể nhẫn tâm như vậy. Nhưng may mắn tôi có một bà nội, để lớn lên tôi không trở thành một người tốt vì thiếu tình thương, mà dại dột hiếu thảo để được họ chú ý đến.
Nói xong, bọn họ hiếm khi trầm mặc, có thể là thật sự không thể phản bác lại tôi nữa, không thể khoe khoang mình công bằng cỡ nào.
Nửa ngày sau, ba tôi nổi giận. Ông mặt đỏ tới mang tai, nhìn về phía tôi hét lên: “Tao thật sự là mắt mù, nuôi mày để mày tính toán chi li như vậy, đồ sói mắt trắng, đồ ích kỷ!”
Mẹ tôi cười lạnh: “Em gái mày còn nhỏ, mày làm chị nhường nó một chút thì sao? Chính mình lòng dạ hẹp hòi, đầu óc có bệnh, nói ra người khác còn tưởng rằng tụi tao bạc đãi mày? Đừng có ở đây vô lý nữa, có bản lĩnh thì đi chet đi!”