11.
Tôi không thể tin được nhìn bọn họ, mẹ tôi, mẹ ruột của tôi, lại chửi ầm lên kêu tôi đi chet. Tôi không hiểu…… Tôi thật sự không hiểu, vì sao lại có cha mẹ nhẫn tâm như thế.
Lời nói dối lớn nhất mà xã hội này truyền cho tôi đó là tình cha như núi, tình mẹ là vị tha.
Con cái trời sinh đã yêu cha mẹ, nhưng có một số cha mẹ lại ích kỷ, tính kế, chèn ép, không thể để người khác sống tốt. Tôi ngơ ngác trở lại bệnh viện, cảm giác bệnh của mình càng nặng hơn, trong đầu giống như có thứ gì đó đang quấy rầy, rất khó chịu, nhưng tôi vẫn mỉm cười, xách cháo đi gặp bà nội, định chia sẻ những chuyện thú vị với bà.
Bà nội nằm bất động trên giường bệnh, một đám người vây quanh, bác sĩ vội vã nói cho tôi biết, bà đột nhiên phát bệnh phải cấp cứu gấp, đã thông báo cho ba mẹ tôi tới.
Thùng giữ nhiệt trong tay tôi trượt một cái, rơi đầy đất. Sau một lúc, nụ cười của tôi biến mất, vội vàng xin lỗi rồi quét dọn sàn nhà sạch sẽ, ngồi trên ghế dài, từ đầu đến cuối không dám nhìn bà nội nữa.
Sau khi hai người kia đến, bác sĩ yêu cầu họ ký tên và trả tiền cho ca phẫu thuật, tỷ lệ thành công không cao và phải mất nhiều thời gian.
Tôi đợi trong góc rất lâu, dũng khí chờ đợi kết quả dần dần biến mất. Tôi nghe được, bên kia hai người bọn họ chờ đến mất kiên nhẫn, còn nói chuyện phiếm, khi nói đến tôi giọng điệu trỏ nên phiền não.
Mẹ tôi nói: “Tôi đã nói Tô Đàn Nguyệt có thể đã bị ôm nhầm, lúc trước đã lấy mấy sợi tóc của nó để giám định, hôm nay có thể sẽ có kết quả.”
Ba tôi phụ họa: “Không sai. Nhà chúng ta nào có gen bệnh thần kinh.”
Tôi ở trong góc, vừa vặn bị bồn hoa khổng lồ che lại, bọn họ không chú ý tới tôi, không kiêng nể gì mà quở trách tôi.
Tôi rất buồn, tôi muốn nói rằng đó chỉ là trầm cảm, không phải bệnh thần kinh. Tôi rất lo lắng, tôi có linh cảm bà nội có thể không qua khỏi.
Tôi muốn khóc, nhưng nước mắt đọng lại trong hốc mắt. Buồn bực khiến đầu óc tôi càng khó chịu.
12.
Tôi cũng hy vọng mình không phải con ruột của bọn họ, thậm chí trước đó còn lén đi làm giám định DNA, thật đáng tiếc tôi đúng là con gái ruột của bọn họ.
Tôi không muốn ở lại đây nên bỏ đi. Đi tới đi lui, không hiểu sao lại đứng trên sân thượng của một tòa nhà. Tôi đứng trong gió mát dưới trời chiều, nhìn mặt trời lặn, đầu óc rối bời, lúc thì nghĩ đến mẹ ruột mắng tôi có bản lĩnh thì đi chet, lúc thì nghĩ đến bà nội sinh tử chưa biết.
Thế giới này thật không công bằng, người ác độc luôn nhận được hạnh phúc, người thiện lương luôn gặp phải cực khổ.
“Cô bé! Đừng nhảy! Đừng nhảy!” Có một người đi ngang phát hiện ra tôi, hoảng hốt chạy tới, vươn tay khẩn trương muốn ngăn cản tôi.
Tôi sững sờ một lúc và muốn nói rằng tôi chỉ đang suy nghĩ thôi. Tòa nhà này cao nhưng cũng không quá cao, bên dưới có người qua lại, cho dù thật sự muốn nhảy khỏi tòa nhà, tôi cũng sẽ tìm một nơi xa xôi và cao hơn để tránh gây ra nhiều phiền toái cho người khác.
Người chú kia tận tình khuyên nhủ tôi: “Cô bé, ở độ tuổi này của cháu có gì mà không thể vượt qua được, là thất tình hay là thành tích không tốt?”
Ông cố gắng khuyên nhủ tôi: “Khi không vui, hãy nghĩ đến người nhà, cha mẹ của con…”
“Đừng nói nữa.” Tôi ngắt lời ông ấy.
“Cháu không muốn nghe những thứ này, cháu chỉ muốn ngắm phong cảnh trước mắt thôi.” Tôi thở dài một hơi.
Không biết người tốt bụng nào gần đây tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn đến khuyên nhủ tôi, nó vội vã chạy tới, thấy tôi đứng ở chỗ nguy hiểm, gấp đến độ khóc lên: “Chị ơi, chị đừng nghĩ không thông mà!”
Đầu óc tôi dần dần sáng suốt hơn, cảm giác khó chịu dần lắng xuống, đôi mắt dần trở nên kiên định, tôi thoáng thấy những đám mây rực rỡ và ánh hoàng hôn trên bầu trời.
Tôi sẽ không đi tìm cái chet. Tôi chet bọn họ cũng sẽ không đau buồn, người đau buồn chỉ có người thật lòng quan tâm tôi. Tôi cần gì phải vì một đám người thối nát mà tổn thương chính mình, tôi nên sống lâu hơn bất cứ ai trong bọn họ, sống tốt hơn bọn họ, hơn nữa tránh xa những người khiến tôi trầm cảm này.
Người càng ngày càng nhiều, tôi không muốn trò khôi hài này tiếp tục, đang muốn rời đi, Tô Nhuyễn Nhuyễn tự cho là đúng khuyên nhủ tôi: “Chị, phẫu thuật của bà nội đã làm xong, rất thành công, không tin chị xem tin tức trong gia tộc đi.”
Nó cẩn thận đi tới, giơ điện thoại di động lên cho tôi xem, trên đó quả thật có một tin nhắn ngắn gọn, nói phẫu thuật thành công.
Ngay sau đó, phía dưới, mẹ tôi đem một phần giám định quan hệ gửi lên, phụ họa: [Tô Đàn Nguyệt quả nhiên không phải con gái ruột của chúng tôi, nguyên nhân cụ thể còn không biết, khó trách nuôi lớn như vậy lại nuôi thành một con sói mắt trắng.]
[@ Nhuyễn Nhuyễn, bảo bối, từ nay về sau mẹ chỉ có một đứa con gái ngoan như con.]
Sau đó xóa tôi khỏi nhóm. Đoán chừng, cũng đã xóa tôi rồi. Tô Nhuyễn Nhuyễn giống như còn chưa xem tin tức gì, cẩn thận giữ chặt tay tôi: “Chị, bà nội còn đang chờ chị, chúng ta trở về đi.”
Nó khóc muốn kéo tôi đi, tay lại đột nhiên âm thầm đẩy tôi ngã ra ngoài. Từ tòa nhà cao tầng nhảy xuống.
13.
Chưa chet. May mắn là có một sân thượng ở giữa tầng, không may là có một tên xui xẻo bị tôi đập trúng. Cậu ấy bị đè ở phía dưới, chịu đựng phần lớn lực, cuối cùng nam sinh được đưa vào xe cứu thương, trên đầu tôi được quấn vài vòng băng vải.
Tôi cảm thấy vô cùng áy náy nên đi theo tới bệnh viện, chờ anh ấy được băng bó xong đặt ở trên giường bệnh, mới tìm được cơ hội xin lỗi: “Thật xin lỗi, tiền thuốc men của anh, tôi sẽ nghĩ cách bồi thường.”
Tần Diễm bị bó như xác ướp, toàn thân lộ ra ngoài, nghe xong liền vung tay lên, dừng lại một lúc lâu, rên lên đau đớn, nháy mắt thảm hại với tôi: “Không cần bồi thường, rót cho tôi ly nước nóng là được rồi.”
Tôi đút nước cho cậu ấy, cậu ấy nheo mắt lại, nằm xuống lần nữa: “Cậu nghe xem, bên ngoài hình như có người cãi nhau.”
Cậu ấy và bà nội tôi ở cùng một bệnh viện, cách đó không xa chính là phòng bệnh của bà nội, đến bây giờ tôi còn chưa kịp đi thăm bà nội, nhìn ra bên ngoài.
Em gái tôi lo lắng chạy về nói với ba mẹ tôi nhảy lầu, hai người kia chẳng hề để ý, mắng chửi đĩnh đạc: “Chet thì thôi.”
Bà nội nghe được, chống đỡ thân thể mới vừa làm phẫu thuật xong, cầm gậy đuổi theo đánh họ. Đây là điều mà y tá bên cạnh nói cho tôi biết.
Tô Nhuyễn Nhuyễn trước đây không lâu đẩy tôi xuống lầu, tôi còn chưa tìm nó tính sổ. Nếu không phải lúc trước tôi đã lén làm giám định DNA, tôi thật đúng là cho rằng mình không phải con gái ruột của ba mẹ, lúc trước bọn họ lỡ miệng nói Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy mấy sợi tóc của tôi đi làm giám định, nhưng nó cũng không tới tìm tôi.
Có thể nó cảm thấy ba mẹ làm điều thừa, nên lấy mấy sợi tóc của mình ứng phó báo cáo kết quả, không nghĩ tới mình lại không phải con ruột, sau khi nó biết liền luống cuống, sợ bị phát hiện, liền giả vờ khuyên tôi nhưng thật ra là muốn đẩy tôi xuống lầu cao.
Tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư lại ác độc. Bà nội đầu bên kia đánh người mệt quá nên được dìu nằm xuống giường, bà nội xuống tay thật tàn nhẫn, ba tôi mặt mũi bầm dập rất buồn cười, tóc mẹ tôi cũng bị kéo hết tóc.
Họ đã không gặp rắc rối như vậy trong một thời gian dài kể từ khi họ bắt đầu trở nên giàu có. Nhưng đây chỉ là món khai vị mà thôi.
14.
Tôi trở về một chuyến lấy phần giám định DNA kia, còn có camera giám sát trong phòng tôi. Từ khi còn bé bị oan uổng trộm chocolate của em gái, nên khi tôi lớn lên một chút, liền tích góp chút tiền lắp đặt camera theo dõi ở trong phòng, chỉ là muốn phòng ngừa vô duyên vô cớ bị vu hãm chuyện chưa từng làm.
Không nghĩ tới ngoài ý muốn quay được cảnh Tô Nhuyễn Nhuyễn ngày đó tới phòng tôi dạo qua một vòng, tôi không ở đây, vì không đợi được tôi, nó không kiên nhẫn chờ nữa nên tiện tay bứt mấy sợi tóc của mình.
Lúc trước tôi xem qua đoạn này, còn tự hỏi nó đang làm gì. Những thứ này được giao cho họ, ba tôi nhìn thấy chúng có vẻ rất sốc, còn mẹ tôi thì chộp lấy chúng và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Xem xong, bà ấy thất thố kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn qua một bên: “Nhuyễn Nhuyễn, đây là chuyện gì xảy ra?”
Mấy người loạn thành một nùi. Ba tôi vô cùng kích động: “Tôi lại thay người khác nuôi con mười mấy năm?”
Tâm tình ông ấy có chút kích động quá mức, mẹ tôi cảm thấy không thích hợp, chất vấn ông ấy có phải biết chút gì hay không? Vì thế hai người lại cãi nhau.
Trong lúc cãi vã, ba tôi đã tung ra một quả bom hạng nặng. Thì ra là thế…… Thì ra Tô Nhuyễn Nhuyễn là đứa con của người lúc trước ba tôi ngoại tình, ba tôi cùng tiểu tam hợp mưu, đem em gái thật sự của tôi và con gái tiểu tam đổi với nhau, bởi vì điều kiện nhà tôi tốt hơn.
Có thể là báo ứng, tiểu tam không lâu sau liền xảy ra tai nạn xe cộ chet, đáng tiếc đứa bé có cùng dòng máu với tôi cũng chet cùng với bà ta.
Ba tôi vẫn luôn biết Tô Nhuyễn Nhuyễn không phải con gái ruột của mẹ tôi, nhưng mặc kệ là do người phụ nữ nào sinh đều là con của ông, ông chưa bao giờ phải chịu tổn thất gì.
Khi kết quả xét nghiệm quan hệ cha con của tôi được đưa ra, ônh ấy đã bối rối rất lâu và nghĩ rằng mình đã ôm nhầm tôi.
Ai biết, mẫu vật là của Tô Nhuyễn Nhuyễn, nói cách khác, Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không phải con gái ruột của ông, thật ra là con của tiểu tam và chồng trước.
Ba tôi vui vẻ nuôi lớn con cho người đàn ông khác. Mẹ tôi cưng chiều con gái tiểu tam mười mấy năm. Mà con gái ruột duy nhất của bọn họ là tôi, lại được nuôi dưỡng như vật thí nghiệm.
Cách đây không lâu, còn bởi vì trầm cảm nặng, bị bọn họ mắng to nên đi tìm chet. Vừa rồi, Tô Nhuyễn Nhuyễn còn nói với bọn họ: “Tô Đàn Nguyệt thật sự đi nh ảy lầu.”
15.
Mẹ tôi ngây người thật lâu, sau khi tiêu hóa xong sự thật, bỗng nhiên gào khóc: “Đàn Nguyệt của tôi!”, bà ấy căm hận nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn Nhuyễn, xông lên kéo tóc nó, “Con gái ruột của tao đã chet rồi, cái loại đàn bà đê tiện như mày dựa vào cái gì còn đứng yên ở đây?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn tủi thân khóc không ngừng, sợ hãi nhìn ba tôi cầu xin giúp đỡ: “Ba cứu con.” Ba tôi không cưng chiều nó như thường ngày, không bảo vệ nó, giơ tay tát nó một cái, khiến nó ngã xuống đất.
Ông ấy đuổi theo và đá nó một cách dữ dội: “Đều là lỗi của mày! Đều tại mày! Nếu không phải tại mày thì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Thái độ hai người khác thường, quyền đấm cước đá với Tô Nhuyễn nhuyễn, hận không thể ăn thịt người, thật vất vả người ta mới kéo ra được, vẫn là một bên chửi rủa một bên gào khóc.
Mặc kệ Tô Nhuyễn Nhuyễn có thân phận gì, đánh người nhất định là không được, cảnh sát rất nhanh đã tới mang bọn họ đi, lúc gần đi, tôi rốt cục mới ra ngoài. Ánh mắt lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trung niên này.
“Đừng hét nữa, cô ấy chưa chet.”
“Không biết còn tưởng rằng các người quan tâm đứa con gái này nhiều hơn. Ngay cả cô ấy gặp chuyện gì các người còn không tìm hiểu chỉ biết ở đây la hét, thật xui xẻo!”
Tần Diễm lê cái thân tàn kiên trì chống gậy đi theo tôi tới xem náo nhiệt, dựa vào cạnh cửa ốm yếu nói mấy câu, thành công khiến hai người họ ngậm miệng.
Bọn họ thấy tôi thì vô cùng vui mừng, mẹ tôi cẩn thận nói: “Đàn Nguyệt, con không sao là tốt rồi.”
Tôi tiến lên, ấn vào chỗ khóe miệng bà ấy bị Tô Nhuyễn Nhuyễn cào rách da, tôi ấn mạnh đến mức máu chảy ra, ghét bỏ lau vết máu vào quần áo bà ấy.
“Đau không? “Tôi hỏi. Mẹ tôi không rõ nguyên do, một lúc lâu mới thử dò xét gật đầu. Tôi trào phúng cười: “Lúc mẹ gọi tôi đi chet, toàn thân tôi cũng đau như vậy, trái tim càng đau hơn gấp mấy lần.”
Chỉ một từ thôi. Đôi cha mẹ này, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.