Thứ nữ Lạc Cửu

Chương 1


1.

 

Tiểu nương của ta chỉ là một nha đầu sống ở ngoại ô huyện Thất Huyền.

Năm bà ấy mười bốn tuổi, Lạc Hồng Thịnh làm quan ở bên ngoài đi qua thôn bọn họ, nhìn thoáng qua, bị tiểu nương ta thu hút.

Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu biết được nữ nhi được người làm quan coi trọng, vui mừng ghê gớm. Hôm sau liền đặt bà ấy lên xe kéo dâng lên phủ thượng của Lạc Hồng Thịnh.

Bọn họ trở về, được mười lượng bạc, mua mười mẫu ruộng tốt, rồi cưới cho nhi tử của mình một cô vợ trẻ đẹp.

Ta từng hỏi qua tiểu nương, có từng hận ngoại tổ phụ hay không?

Tiểu nương vậy mà nói không hận.

Bà nói thân là nữ tử vốn không cách nào làm chủ vận mệnh của mình.

Nếu không phải Lạc Hồng Thịnh thì có lẽ bà ấy sẽ bị đưa cho người khác.

Có thể là tên đồ tể thọt đầu thôn, cũng có thể là lão già ngoài năm mươi tuổi ế vợ cuối thôn

Đến lúc đó còn không đáng giá mười lượng.

Tiểu nương mỗi lần nói về chuyện này, mặt mũi đều lộ vẻ tự hào vô cùng. Nói mình giá trị mười lượng đấy, không ít đâu.

Khi đó ta cũng không cảm thấy tiểu nương đáng thương, bởi lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, mười lượng bạc, xác thực không ít.

Nếu ai đó cho ta mười lượng, ta khả năng cũng sẽ bán chính mình.

2.

Thời điểm ta còn đang trong bụng tiểu nương, Lạc Hồng Thịnh liền được thăng chức.

Khi đó tiểu nương còn chưa đến mười sáu.

Mặc dù có con, nhưng thân thể vẫn như cũ trẻ trung đầy sức sống. Lạc Hồng Thịnh nhìn thấy tiểu nương ta như thế, cũng không có bỏ rơi bà ấy.

Ta là được sinh ra trong xe ngựa.

Tiểu nương bắt đầu có dấu hiệu sinh, là lúc Lạc Hồng Thịnh sang quận Nam nhậm chức.

Trong xe ngựa đau một ngày một đêm, bên người chỉ có một bà mụ nửa đường được thuê đến để giúp đỡ trông coi.

Sau khi ta được sinh ra, Lạc Hồng Thịnh chỉ là sang xem một chút rồi thôi.

Ông ta ghét bỏ ta làm trễ nải chuyến đi của mình.

Mới từ Quỷ Môn quan trở về, tiểu nương ôm ta trong tã lót sợ hãi mà xin lỗi.

Tiểu nương nói, tã lót bọc ta lúc ấy là làm từ quần áo cũ của bà ấy.

Nhưng bà ấy vẫn như cũ cảm thấy rất thỏa mãn.

Bởi vì bà ấy nghĩ mình sinh ra hài tử cho Lạc Hồng Thịnh, từ nay về sau liền có chỗ cậy vào.

Tiểu nương thật sự là ngây thơ.

——

3.

Về sau mấy năm, Lạc Hồng Thịnh liên tục thăng quan tiến chức, một mực thăng về tới kinh đô.

Mà tiểu nương hai năm này đi theo ông ta, chịu đựng vất vả, mấy lần liên tiếp sinh non.

Dung nhan dần dần già, dáng người thay đổi hẳn.

Thời điểm Lạc Hồng Thịnh chính thức được triệu về kinh đô, đã mất hẳn hứng thú với tiểu nương của ta.

Mấy nha đầu trẻ tuổi bên cạnh ông ta, đều hầu hạ lên cả tận trên giường.

Nhưng mà nghĩ kỹ tình nghĩa mấy năm bầu bạn, đến cùng là không nhẫn tâm đem mẫu nữ chúng ta vứt xuống.

Chờ đến kinh đô, đến Lạc phủ, tiểu nương mới biết được Lạc Hồng Thịnh sớm có thê thất, đồng thời còn có mấy phòng di nương tiểu thiếp.

Nhưng tiểu nương ta một chút cũng không có để ý, ngược lại rất vui mừng.

Từ khi bà ấy sinh ra đến nay, nơi lớn nhất mà bà ấy thấy cũng chỉ là dịnh thự của Lạc Hồng Thịnh.

Bây giờ thấy Lạc phủ, so với dinh thự lớn hơn gấp mấy lần. Chỉ cần tiện tay cho bà ấy một gian viện tử thôi, đều so với những nơi bà ấy từng ở qua tốt hơn quá nhiều. Huống chi, còn có nha hoàn gã sai vặt hầu hạ.

Tiểu nương ta cảm thấy có lẽ kiếp trước mình phải tu nhân tích đức lắm mới có thể bước vào nơi cao như Lạc phủ.

Dù là từ đầu đến cuối Lạc Hồng Thịnh đều không cho bà ấy bất cứ danh phận gì cả.

Bà ấy tại Lạc phủ, thậm chí còn không được tính là thiếp.

Hạ nhân xưng hô với bà ấy, đều gọi là “ nữ nhân lão gia mang từ huyện về”

Mà ta thì là “Nữ nhi thân sinh lão gia mang từ huyện về”.

Năm đó ta đã ba tuổi, lần đầu tiên có tên.

Lạc Cửu, Nữ nhi thứ chín của Lạc phủ..

Vẫn là phải đến khi viết gia phả, Lạc Hồng Thịnh mới thuận miệng mà đọc lên.

Ngay cả danh tự cũng tùy ý như thế thì lấy ở đâu ngày tốt lành.

Nhưng tiểu nương ta vẫn như cũ say mê trong mộng đẹp, dù là từ khi hồi phủ lạc Hồng Thịnh đều không có đặt nửa bước chân vào viện tử của bà ấy.

——


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.