4.
Tiểu nương rốt cục là bởi vì bôn ba sinh non phá hỏng thân thể, không được mấy năm liền đi.
Khi bà ấy qua đời, lật khắp toàn thân cũng không có nổi mười lượng bạc.
Tiểu nương ch, Lạc hồng Thịnh cũng không đến.
Chỉ có mama bên người đích mẫu đến xem một chút, hô người đến lôi t.h.i t.h.ể của tiểu nương đi.
Ta vốn là bị nha hoàn ôm lại.
Nhìn thấy mấy bà tử cuốn băng trắng vào t.h.i t.h.ể của tiểu nương rồi định khiêng bà ấy đi, ta liền giãy dụa xuống đất, từ trong váy áo lấy ra mấy đồng tiền. Vành mắt đỏ ửng, cầu xin bọn hắn mua một cái quan tài, để tiểu nương nhập thổ vi an.
Mấy cái bà tử do dự nhìn mama bên người đích mẫu.
Mấy cái đồng tiền đó, đến tiền giấy còn chẳng mua nổi. làm sao mà mua được một cái quan tài?
Nữ nhân không danh không phận như thế này, tiểu thiếp cũng không được tính. Khi c.h.ế.t thì sẽ được cuốn chiếu rơm đào hố chôn tùy tiện coi như hậu táng.
Mama đích mẫu phái tới họ Thường, gặp ta quật cường giơ mấy đồng tiền vô cùng đáng thương kia lên, cuối cùng là hít một hơi nói: “Đứa nhỏ này ngược lại là rất hiếu thuận.”
Bởi vì một câu của Thường mama, tiểu nương ta có quan tài, có thể được chôn cất đàng hoàng.
Ta cũng từ trong sân nhỏ dời ra ngoài.
Ta rất cảm kích Thường mama.
Nghe nói, cái nhà kia ngày thứ hai đã vào ở người.
Là người Lạc Hồng Thịnh từ Phong Nguyệt Lâu bỏ ra một trăm lượng bạc mang về.
So với tiểu nương ta đáng giá hơn rất nhiều.
—
5.
Ta được nuôi dưỡng bên người đích mẫu..
Đích mẫu cũng không phải người trong thoại bản, ghét tiểu thiếp, hành hạ thứ nữ..
Bà ấy cũng không cay nghiệt, chỉ là có chút nghiêm túc, không hay cười.
Khi đích mẫu nhìn thấy ta, chỉ hỏi một câu: “Của viện tử nào?”
“Chính là là của bị lão gia mang về từ huyện Thất Huyền kia —” Thường mama thương tiếc nhìn ta một chút.”Nữ nhân kia ngày hôm trước chết, lão nô nhìn xem đứa nhỏ này tuổi tác nhỏ, lại ít nói chuyện. Chắc hẳn cũng sẽ không là kẻ phiền phức ——”
Đích mẫu nhìn qua có chút mệt mỏi, khoát khoát tay: “Vậy thì giữ lại đi ——”
Lúc này hạ nhân đến bẩm báo: “Vị mới tới kia muốn dùng phấn ngọc trai, khố phòng đã mang đến. Vị kia vẫn nói là không đủ, nàng muốn dùng phấn ngọc trai để thoa mặt —”
“Cũng chỉ là tiện tử thừ thanh lâu ra, ả ta nghĩ mình là cái gì? Dùng phấn ngọc trai để thoa mặt, ngay cả phu nhân chúng ta cũng không dám xa xỉ như vậy, nàng cũng xứng?”
Thường mama rất tức giận.
Đại phu nhân vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nhìn ta tỉnh tỉnh mê mê ở một bên.
Thấp giọng thấp trách mắng: “Hài tử trước mặt, nói ít ít những lời như thế thôi.”
“Bất quá là chút thủ đoạn không ra gì mà thôi, liền theo ý nàng ta đi. Lão gia đang sủng ái nữ nhân kia, nếu chỉ một chút phấn ngọc trai mà làm ả không vừa lòng, tránh không được lại làm một trận ầm ĩ. Rất khó chịu, nếu có thể thanh tĩnh liền thanh tĩnh một chút ——”
“Phu nhân nói chính là ——” Thường má má cũng cố kỵ ta ở đây, một bên xoa huyệt vị cho đại phu nhân một bên thấp giọng.”Lão gia cũng thật sự là —— Trước kia tuy là nạp thông phòng liên tục, nhưng tóm lại đều là con gái nhà lành. Giống như nữ nhân đến từ huyện Thất Huyền kia tuy là ở nông thôn nhưng, thân thế cũng là trong sạch. Nhưng hôm nay, lại đem gái thanh lâu đón vào phủ? Đây không phải để người ngoài chế giễu sao?”
Đích mẫu cười lạnh một tiếng, trên mặt không có chút gợn sóng: “Nam nhân xưa nay có mới nới cũ. Hắn tự bên ngoài trở về, tự cho là quan đồ trôi chảy có thể từng bước một lên trời, liền càng ngày càng không cố kỵ gì. Nam nhân cái này thực chất bên trong vô cùng..——”
“Phu nhân ——”
Đại phu nhân được Thường mama nhắc nhở liền cũng ngừng nói, gọi tới nha hoàn mang ta đi an bài chỗ ở.
Ta cảm thấy, đại phu nhân so với tiểu nương ta tỉnh táo hơn nhiều lắm.
—
6.
Hậu viện của Lạc Hồng Thịnh di nương tiểu thiếp nhiều, sinh con cái cũng nhiều.
Ngoại trừ mấy vị di nương được sủng ái có thể tự mình dưỡng dục con cái bên ngoài, còn lại con thứ thứ nữ đều nuôi dưỡng bên người đích mẫu.
Những người như ta sớm đã bị quên lãng, mới có thể cùng tiểu nương sinh hoạt những năm này.
Đích mẫu chấp chưởng việc bếp núc, xử lý trên dưới trong phủ, lại phải quản lý hậu viện của Lạc Hồng Thịnh, lại còn phải đối phó với mấy thiếp thất thi thoảng giở thủ đoạn tác oai tác quái nữa.
Ngoại trừ một nam một nữ mình thân sinh ra, cũng không nhàn rỗi quản những kẻ thứ nữ như chúng ta làm gì.
Nhưng chúng ta không hề thiếu ăn thiếu mặc, cũng không bị đối xử quá khắt khe.
Thời gian này so với cuộc sống trước kia còn dễ chịu hơn đôi chút.
Lạc phủ có mời một phu tử cho huynh trưởng, những con thứ khác cũng có thể dự thính, chỉ là chỉ có thể đứng đấy nghe mà thôi.
Đích mẫu cũng mời cho đích tỷ một nữ phu dạy nữ công.
Ta cùng tỷ muội khác cũng có thể học, lại không cần phải đứng, có thể ngồi học bình thường.
Nữ phu đối với đích tỷ luôn muốn khắt khe hơn một chút.
Nhưng đích tỷ không thích nữ công.
Nàng thích đi nghe lén huynh trưởng lên lớp, vẫn hay lôi kéo ta cùng đi.
Bởi vì ta ở đây đã hơn một năm, lại rất ít mở miệng nói chuyện, đích tỷ liền cho rằng ta là kẻ câm điếc. Nàng thích một tùy tùng yên lặng sẽ không cáo trạng nàng. Thế là ta liền thường xuyên bị nàng mang theo bên người.
Những tỷ muội khác đều rất ghen tỵ với ta.
Mỗi lần đích tỷ mang ta đi đến viện huynh trưởng nghe giảng bài, trên người sẽ luôn msng mấy khối bánh ngọt. Một bên nghe giảng bài một bên đút ta ăn.
Ta cảm thấy đích tỷ thật tốt a.
—