7.
Sự việc đích tỷ trốn học cuối cùng cũng bị đích mẫu biết.
Bà ấy gọi đích tỷ tới khiển trách hai lần.
Đích tỷ từ đầu đến cuối không thay đổi, náo c.h.ế.t náo sống quả thực là muốn theo huynh trưởng đi học chung.
Đích mẫu không lay chuyển được nàng, đành đáp ứng.
Nhưng yêu cầu đích tỷ buổi sáng đi theo nữ phu tử học nữ công, buổi chiều mới có thể đi nghe giảng bài.
Đích tỷ thật cao hứng, ta thì ngược lại, vô cùng sầu muộn.
Bởi vì đích tỷ xin đích mẫu mang theo ta bên mình. Muốn ta đi theo nàng buổi sáng học nữ công xế chiều đi nghe giảng bài.
Nếu là lên lớp ngồi thì phu tử còn không cho ăn điểm tâm nữa.
Thua lỗ nặng rồi.
——
Cuối năm, đích mẫu bị bệnh, phu tử lại chuẩn ra hỉ mạch.
Lạc Hồng Thịnh đã ra ngoài hơn một tháng trời rốt cục cũng trở về phủ.
Khi ông ta một mặt vui mừng bước vào chủ viện, ta cùng đích tỷ đang bị đích mẫu giam trong phòng học nữ công.
Đích tỷ thêu đến xiêu xiêu vẹo vẹo, lại dựa vào người đích mẫu nũng nịu.
Gặp Lạc Hồng Thịnh đi vào, nàng lập tức ngồi thẳng người, xa cách hô một tiếng “Cha” .
Đích mẫu cũng thu hồi vẻ cưng chiều trên mặt, thần sắc thản nhiên nói một tiếng “lão gia trở về rồi” .
Bầu không khí phảng phất lập tức lạnh xuống.
Mà Lạc Hồng Thịnh giống như không biết.
Cười ha hả tiến lên sờ lên đầu đích tỷ: “Nguyệt nhi đã mười ba còn làm nũng mẫu thân như vậy. Nói thử cho cha nghe có chuyện gì, cha thay mẫu thân làm cho con được không?”
“Cha, con năm nay mới mười hai.”
Đích tỷ không quá vui vẻ nói.
Xem ra, ngay khi Lạc Hồng Thịnh sờ tay lên đầu nàng, nàng đã vô cùng ghét bỏ. Chẳng qua là nhịn xuống dưới mà thôi.
Lạc hồng thịnh biểu lộ cứng đờ, có chút xấu hổ. Đích mẫu thần sắc cũng càng đạm mạc.
“Nguyệt nhi, các con đi về trước đi.”
“Vâng, mẫu thân.”
Ta đi theo đích tỷ hành lễ. Khi quay người bỗng nhiên bị Lạc Hồng Thịnh gọi lại.
Một kiện áo khoác phủ từ đầu đến chân, đem ta ép nhanh tới mức vội vàng không kịp chuẩn bị mà lui về phía sau mấy bước.
May mà đích tỷ kéo một cái ta mới đứng vững.
“Đi, lấy cho ta một chậu nước nóng để rửa chân.”
……”
“Lão gia, Cửu nhi không phải nha hoàn.” Âm thanh của đích mẫu vẫn không hề thay đổi.”Ngài quên à, con bé là ngài từ huyện Kỷ Thất mang về, Cửu tiểu thư trong phủ.”
“A? Cái này…… Đã lớn như vậy sao?”
Lạc Hồng Thịnh híp mắt nhìn ta nửa ngày, cặp mắt kia bị tửu sắc nhuộm dần đục ngầu, trong mắt tràn đầy mờ mịt. Tựa hồ là không thể nào nhớ nhớ được là mình còn có một nữ nhi như thế.
Nửa ngày sau, lúng túng nói: “Là vi phu sơ sẩy. Chờ đến mai ta đi xem mẹ con nó……”
“Lão gia, tiểu nương của con bé bị bệnh, đã c.h.ế.t rồi.”
……”
Ta ôm áo của Lạc Hồng Thịnhi, cố gắng bước từng bước một đi ra bên ngoài cửa.
Không cần nhìn ta cũng đoán được biểu lộ trên mặt ông ta vào lúc này,. Có kinh ngạc, có xấu hổ. Nhưng duy chỉ có không có thương tâm cùng ảo não.
Vừa rời khỏi viện tử của đích mẫu, đích tỷ liền bảo ta đem áo khoác trong tay ném đi.
Nàng nói thối.
Nhưng ta ngửi ngửi, rõ ràng rất thơm.
Chỉ có điều hương thơm này có chút gay mũi.
Ngày thứ hai nghe nha hoàn nói, Lạc Hồng Thịnh ở trong phòng đích mẫu đến nửa đêm rồi lại xuất phủ.
Còn mang theo Hoan di nương.
Chính là nữ nhân Phong Nguyệt Lâu ông ta tốn một trăm lượng bạc mới mang được về phủ.
Đích tỷ nghe được tin này, vốn không vui từ đêm trước, bây giờ lại bắt đầu vui vẻ trở lại
Nói cho ta biết rằng cha ta lại chuẩn bị được thăng chức.
Không chỉ có nàng, các huynh đệ tỷ muội cũng đều rất vui vẻ.
Duy chỉ có ta một mặt mờ mịt.
Làm sao bọn họ biết Lạc Hồng Thịnh sắp được lên chức đây?
Nửa đêm ta vụng trộm đi vào viện tử của Hoan di nương.
Chỗ ấy đã từng là tiểu viện của ta cùng tiểu nương.
Không đến một ngày, tiểu viện đã trống không.
Chỉ còn lại trong không khí mùi thơm như có như không.
Cùng với mùi thơm trên quần áo của cha tối qua rất giống nhau.
Nhưng ta nghe nghe
Đột nhiên đã cảm thấy rất thúi.
——
8.
Bụng đích mẫu lớn dần, e ngại trong viện tử nhiều người, khó lòng dưỡng thai.
Liền ra lệnh cho mấy thứ nữ mất mẹ như ta theo các di nương khác chăm sóc.
Di nương mang ta đi tên là Chiêu di nương
Chiêu di nương ngay từ đầu không thích mang theo ta.
Bà ấy không có con, cũng không thích phải nuôi hài tử của người khác. Chỉ là qua một thời gian, thấy ta ngày ngày không nói lời nào, không là loạn phiền phức, thái độ cũng dịu lại.
Bà ấy thích thêu thùa.
Lúc bà ấy thêu, ta liền lặng yên ở một bên nhìn. Đại khái là một người cô đơn đã quen, đột nhiên thêm một bé con không ầm ĩ ở bên cạnh, cũng không lấy gì là khác biệt lắm. Dần dần, Chiêu di nương cũng sẽ nói vài chuyện cùng ta.
Bà ấy nói bà không có họ, tại quê của bà, chỉ có quan lại danh lưu mới có dòng họ.
Mà bà chỉ là con gái của một gia đình nông thôn, lúc còn ở nhà bố mẹ đẻ, cha mẹ gọi bà ấy là “ Đại Nha” .
Thẳng đến khi bị cha ta nhìn trúng, ông ta nói bà ấy trông rất giống mỹ nhân Vương Chiêu Quân, liền ban thưởng cho bà một chữ “ Chiêu”, gọi là “Chiêu di nương” .
Ta đột nhiên nghĩ đến tiểu nương.
Ta cho tới bây giờ cũng không biết bà ấy tên gì, họ gì.
Chắc hẳn bây giờ Lạc Hồng Thịnh ngay cả dáng hình bà ấy còn chẳng nhớ rõ, nói gì đến tên của bà ấy?
Chiêu di nương nói, Lạc Hồng Thịnh chuộc Hoan di nương bỏ ra một trăm lượng, tiểu nương ta, cũng bỏ ra mười lượng.
Nhưng khi bà ấy vào cửa, cha mẹ chỉ muốn một con trâu mà thôi, họ cũng nhờ người mang một chiếc xe ba bánh và kéo bà ấy đến phủ. Ông ta nói bà dáng dấp đẹp, thế nhưng cũng chỉ thấy mới mẻ được hai năm.
Bây giờ cũng không nhớ rõ bà ấy nữa.
Bà ấy lại cười lạnh. Nói nữ nhân ấy mà đáng tiền có làm được cái gì?
Hoan di nương cứ coi như là đáng tiền đi, hoa khôi thanh lâu, tuổi trẻ mỹ mạo. Một trăm lượng chuộc thân, vào phủ cứ coi mình được sủng ái lên tận trời đi.
Nhưng kết quả thì thế nào, còn không phải bị chuyển giao cho người khác. Trở thành bàn đạp để nam nhân một bước lên mây đó sao.
Chẳng qua cũng chỉ là cái tiện tịch mà thôi.
Mà bà ấy tuy trị giá chỉ bằng một con trâu, nhưng tốt xấu cũng mang tiếng là thanh bạch. Sẽ không giống đồ chơi bị tùy ý mua bán.
Ta ở bên cạnh nghe, nghĩ thầm. Chẳng qua đều là người đáng thương thôi.
—