Thứ nữ Lạc Cửu

Chương 4


9.

Đích mẫu sinh thêm được một nữ nhi thì có chút thất vọng.

Bà ấy vốn tưởng rằng sẽ là con trai. Nhưng đến cùng đều là thịt trên thân rơi xuống, chỉ không bao lâu liền thương yêu.

Lạc Hồng Thịnh mãi đến khi tiểu tiểu thư qua mười lăm ngày mới đến liếc một cái.

Đặt cho tiểu thư cái tên “Lạc Anh” , ngồi một chút rồi lại đi ngay.

Ta nghe được, mùi trên người ông ta càng ngày càng tệ..

Chiêu di nương làm rất nhiều đồ ăn uống, để cho ta mang đến cho đích tỷ.

Bà ấy có một đôi tay rất khéo léo, cũng nóng lòng để cho ta cùng đích tỷ thân thiết hơn.

Ta đến viện của đích tỷ đúng lúc nàng đang phát cáu.

Bởi vì nàng ra bên ngoài du ngoạn cùng nữ tử nhà quan gia khác xảy ra tranh chấp, đến tìm kiếm đích mẫu để được an ủi ngược lại bị mắng thêm.

Vừa lúc tiểu thư mới sinh tỉnh dậy đòi nương, đích mẫu liền để Thường má má đem đích tỷ mang ra ngoài.

Đích tỷ trở lại viện tử liền phát cáu.

Ta bưng đĩa chờ ở bên ngoài, đợi nàng đập phá xong mới dám đi vào.

Trong phòng một mớ hỗn độn, hai nha hoàn thiếp thân của đích tỷ đang nơm nớp lo sự thu dọn mọi thứ.

Nhìn thấy ta tiến đến, đích tỷ cầm nốt chiếc chén trong tay, hướng về phía nha hoàn gần đó, ném đi.

Quát: “Đều cút ra ngoài cho ta! Các ngươi cũng giống nương, có tiểu muội liền không xem ta là chủ tử nữa có phải không! Ta nói không nghe nữa phải không!”

“A Cửu, muội nói vi nương tại sao muốn sinh tiểu tiện nhân kia! Nó cũng không phải nhi tử, là nữ nhi thì làm được cái gì? Nương có một mình ta còn chưa đủ à?”

“Ta hận không thể để nó ngã ch luôn đi! Như vậy thì không có ai dám  cùng ta đoạt nương nữa!”

Hai nha hoàn sớm đã kinh sợ lui đi ra ngoài.

Mà ta chỉ là người câm.

Dù là nghe được cái gì, cũng sẽ không đi cáo trạng.

10.

 

Tiểu tiểu thư chết.

Tiểu thư mới tròn hai tuổi, không cẩn thận ngã vào đầm hoa c.h.ế.t đuối.

Đích mẫu xử tử nhũ mẫu của tiểu tiểu thư cùng thiếp thân nha hoàn, lại trừng phạt một nhóm hạ nhân.

Ngay sau đó liền bệnh nặng một trận.

Trong phủ trên dưới nói chuyện làm việc đều cẩn thận từng li từng tí, không dám lớn tiếng ồn ào. Chiêu di nương cũng thu hồi cái sọt đựng đồ thêu thùa, đem ta nhốt lại trong viện không cho đi đâu.

Nhưng chạng vạng tối, đích tỷ đến gọi ta: “A Cửu, đào trong nội viện đã chín rồi, chúng ta đi hái đi!”

Ta thực sự không muốn đi.

Tiểu tiểu thư xảy ra ngoài ý muốn tại đầm hoa ngay bên cạnh cây đào kia. Đích mẫu vẫn còn bệnh, nếu là biết chúng ta đi chỗ ấy. Đích tỷ không biết sẽ thế nào, ta sợ nàng ấy gặp nạn.

Chỉ cần nghĩ tới nhũ mẫu cùng nha hoàn bị đánh ch, ta liền sợ hãi đến run rẩy.

“Đại tiểu thư, A Cửu mấy ngày nay bị dọa cho kinh sợ, lúc này hồn vía đã về đâu. Ngài nhìn bộ dạng nó si ngốc ngốc ngốc— Nếu không hay là chờ đến mai hãy đi?” Chiêu di nương thay ta nói.

Đích tỷ trừng mắt nhìn ta một chút, thở phì phò chạy đi.

Chiêu di nương nhìn bóng lưng của nàng, lại quay đầu nhìn ta một cái.

Giống như lẩm bẩm thở dài: “Sinh nhiều như vậy làm cái gì, sinh ra cũng là nghiệp chướng!”

Ta nghe không hiểu Chiêu di nương có ý gì.

Chỉ là cảm thấy kỳ lạ, trước đây bà ấy thích nhất để cho ta cùng đích tỷ thân cận hơn. Bây giờ sao lại nguyện ý thay ta cự tuyệt đích tỷ?

11.

 

Đại khái kia là ta lần đầu trái ý đích tỷ, khiến nàng tức giận.

Từ đó liền càng ngày càng ít tới tìm ta.

Con đường quan lộ của Lạc Hồng Thịnh suôn sẻ, nàng cũng làm quen không ít bạn mới là con nhà quan gia.

Tỷ muội bên cạnh đích tỷ, gặp ta là xa lánh, cười trên nỗi đau của ta, lại khiêu khích châm chọc ta vài câu.

Ta cũng không để ý tới các nàng.

Dù sao ta cũng là câm điếc, không thể cùng các nàng cãi nhau được.

Không đi theo sau đích tỷ nữa, ta ngược lại là an tĩnh. Cùng Chiêu di nương học thêu thùa, nhàn rỗi lạ xem du ký.

Mỗi lần như vậy Chiêu di nương luôn luôn nói, “Nhìn những du ký này làm cái gì, nữ nhân chúng ta cả đời này bải ở trong đại viện kín cổng cao tường này, không thể ra được.”

Ta cười cười không nói lời nào.

Ta mười tuổi, lần đầu tiên có cơ hội đi ra ngoài.

Đích tỷ đã mười lăm, đã đến tuổi nghị thân.

Những ngày này đích mẫu đang lựa chọn hôn tế cho nàng, cũng bảo nàng thừa dịp trước khi cập kê, giao lưu nhiều hơn với các danh môn quý nữ. Mượn cớ tham gia các cuộc thi hội hoa sơn trà sẽ có cơ hội gặp được nhiều người hơn.

Ngày hôm đó là sinh yến của Tô Như Thi tiểu thư, nữ nhi của đương kim tể tướng đương triều..

Chiêu di nương biết được đích tỷ muốn dẫn ta cùng đi có chút không nỡ.

Một bên thay y phục cho ta, một bên dặn dò ta muốn ta thận trọng từ lời nói đến việc làm, đi đằng sau lưng đích tỷ thôi không được làm gì vượt mặt.

Bà ấy đã biết ta không phải người câm điếc gì cả, nhưng có đôi khi bà ấy hi vọng thà ta cứ là người câm điếc sẽ tốt hơn.

Ta gật đầu đáp ứng.

Phủ Thừa Tướng quả nhiên là so với Lạc phủ tráng lệ hơn rất nhiều.

Lúc chúng ta đến đó, bên ngoài phủ Thừa Tướng đã đông như trẩy hội.

Cùng đi ngoại trừ đích tỷ, còn có huynh trưởng.

Trong phủ ta rất ít gặp mặt huynh trưởng.

Đích mẫu nói huynh trưởng tương lai muốn thi công danh vinh quang gia tộc, bởi vậy bình thường chúng ta chưa từng dám đi quấy rầy huynh trưởng đọc sách.

Huynh trưởng gần mười bảy, dáng dấp cùng rất giống đích mẫu, không giống Lạc Hồng Thịnh chút nào. Bên ngoài ôn nhuận như ngọc, là người rất hiền lành.

Xuống xe ngựa, huynh trưởng tới đỡ đích tỷ xuống xe.

Đến phiên ta, ta vốn định giống bình thường nhảy xuống. Lại không nghĩ huynh trưởng đưa bàn tay đến trước mặt ta, đúng là cũng muốn dìu ta.

Ta run run rẩy rẩy dựng vào tay huynh ấy.

Thực sự có chút thụ sủng nhược kinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.