Thứ nữ Lạc Cửu

Chương 5


12.

Nghe chiêu di nương nói, Thừa tướng đương triều so với Lạc Hồng Thịnh còn trẻ hơn mấy tuổi.

Tô gia bao thế hệ đều tại làm quan tại triều, Tô thừa tướng cũng là cha ông ấy để lại tước hiệu cho, trực tiếp lên làm thừa tướng.

Nói đến đây Chiêu di nương cười nhạo: “Cho nên, dụng công đề tên trên bảng vàng thì có ích lợi gì? Còn không bằng đầu thai tốt. Con nhìn đích mẫu con tập trung tinh thần để huynh trưởng mang vinh quang về cho gia môn. Hắn chính là có thi được mười cái tám cái Trạng Nguyên, chức quan có thể to hơn Tô gia hay không? Người ta cũng không cần đi khoa cử! Cha con cho dù là so với Tô thừa tướng lớn hơn vài tuổi, còn không phải vẫn cung cung kính kính gọi hắn một tiếng đại nhân hay sao?”

Ta nhìn huynh trưởng so với các công tử khác phong độ có thừa.Trong bụng thầm nghĩ, những lời khó nghe ấy, đừng có nói đến tai huynh ấy nha, huynh ấy sẽ chịu đả kích lắm đấy.

Huynh trưởng cũng chịu khổ không ít mà..

Đích tỷ đã cùng bạn tốt của nàng tụ lại với nhau.

Mấy năm này Lạc Hồng Thịnh đã ngồi xuống vị trí Lễ Bộ thị lang, đích tỷ cũng gặp các quý nữ như cá gặp nước.

Ngoài dự liệu là, những quý nữ kia tựa hồ đối với ta cũng không tỏ vẻ lạ lẫm.

Nhìn thấy ta đi sau lưng đích tỷ, có người cười mà hỏi: “Nguyệt muội muội, đây chính là thứ muội câm điếc trong nhà muội phải không?”

“Trông mặt mũi cũng coi là đáng yêu, vậy mà là người câm, thật sự là đáng tiếc.”

“Cũng may nàng ta còn một đích tỷ thiện lương như vậy. Không chê nàng là thứ nữ, lúc nào cũng nghĩ đến nàng. Cũng là phúc khí của nàng rồi!”

“Đúng vậy a, Nguyệt muội muội người đẹp tâm thiện. Cũng không biết tương lai công tử nhà nào có thể may mắn đưa cưới được nàng ấy về dinh!”

Nhóm quý nữ vừa nói vừa cười trêu đùa.

Đem đích tỷ trêu đến đỏ bừng mặt.

“Tình tỷ tỷ , tỷ đừng muốn trêu ghẹo muội nữa!” Nàng thân mật lôi kéo tay của ta.”Muội cùng A Cửu vốn là tỷ muội, chăm nom lẫn nhau một chút cũng là lẽ phải. Nàng tuy là thứ nữ lại miệng không thể nói, nhưng từ nhỏ liền mười phần nhu thuận. Muội là thật tâm thương nàng.”

“Đúng vậy a, Nguyệt nhi muội muội là người thiện lương nhất.”

Mấy quý nữ lại lấy lòng lẫn nhau trong chốc lát.

Các nàng mặc váy xanh xanh đỏ đỏ xinh đẹp, mang theo đồ trang sức Kim Châu Ngọc Thúy hoa mỹ, từng người yêu kiều như hoa.

Ngẫu nhiên các nàng cũng sẽ cùng ta nói một hai câu. Ta dùng ngôn ngữ bằng tay có chút vụng về đáp lại.

Các nàng xem cảm thấy vui vẻ liền sẽ cười.

Cười xong liền sẽ thưởng cho ta các loại bánh ngọt ăn ngon vô cùng, còn có bạc vụn, thậm chí là vàng lá.

Thật sự là các tiểu thư mỹ tâm thiện lương!

13.

 

Buổi chiều dến giờ nghỉ, phủ Thừa Tướng an bài cho mỗi vị công tử tiểu thư đều một sương phòng nghỉ ngơi.

Đích tỷ lại bỏ rơi tiểu nha hoàn dẫn đường, mang theo ta ngoặt đi một phương hướng khác.

Ta vội vàng níu lại nàng, hỏi nàng muốn đi đâu vậy.

Nàng hướng ta “Xuỵt”  một cái.

“Cha mẹ muốn đem ta hứa gả cho trưởng tử của thừa tướng, ta đi nhìn một cái xem hắn dáng dấp ra sao. Nếu là quá xấu ta cũng không thèm lấy.”

Ta giật nảy mình.

Đích tỷ làm ra việc này ta cũng không lấy làm kỳ lạ. Nàng xưa nay là người làm việc theo ý thích mình đã quen rồi.

Thứ dọa ta chính là, Lạc phủ vậy mà muốn cùng phủ Thừa Tướng kết thân?

Theo như tình hình của Lạc phủ hiện tại, dù có trèo cũng trèo không lên phủ Thừa Tướng.

Mà lại còn là trưởng tử của thừa tướng.

Trước đó cũng không có đích mẫu nhắc qua việc này. Khó trách đích tỷ sẽ lo lắng tướng mạo trưởng tử thừa tướng. Nàng sợ là dáng vẻ người ta xấu ma chê quỷ hờn mới gọi Lạc phủ đến kết thân.

Ta cũng có chút hiếu kì.

Nhưng mà rất nhanh liền biết, đích tỷ lo lắng hoàn toàn là thừa thãi rồi.

Trưởng tử của Thừa tướng dung mạo rất tuấn mỹ.

Làn da kia so với nữ tử còn trắng hơn mấy phần.

Môi hồng răng trắng, cực kỳ giống tiểu sinh “ Phan An” * trong thoại bản hay nhắc đến .

 

(Phan An là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Chàng được khen là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại.

Ngoài khuôn mặt mê hoặc lòng người, Phan An còn là một tài tử có tài năng thiên bẩm, cực kỳ thông tuệ. Bên cạnh đó, chàng còn là một người chồng vô cùng chung thủy, chưa từng làm vợ mình đau lòng, buồn khổ)

 

Mặc dù ta cũng không biết dung mạo “Phan An” dài ngắn thế nào.

Nhưng mà nhìn qua biểu lộ của đích tỷ cũng biết nàng vô cùng hài lòng với người này.

Đáng tiếc chúng ta tới không đúng lúc

Trưởng tử của Thừa tướng đang xử trí hạ nhân.

Chúng ta trốn ở giả sơn, thấy hạ nhân phủ Thừa tướng đem một nữ nhân m.á.u me nhầy nhụa hung hăng đặt dưới chân hắn.

Trưởng tử Thừa tướng rụt rụt chân, hơi có chút ghét bỏ dời sang bên cạnh một bước

Không bao lâu, huynh trưởng mang theo tùy tùng bước nhanh chạy đến.

“Đại công tử, bắt được người chưa ?”

Huynh ấy lại đảo mắt nhìn nữ nhân không rõ sống c.h.ế.t trên mặt đất kia, nhẹ nhàng thở ra.

“May mắn không có đi ra ngoài, nếu không……”

“Nếu không thì danh dự của pủ Thừa tướng ta sẽ đều bị hủy hoại trong tay nữ nhân này rồi. Lạc Trường Thanh, cái trách nhiệm này Lạc phủ các ngươi gánh không nổi đâu!”

Trưởng tử của Thừa tướng đánh gãy lời huynh trưởng.

Hắn ngày thường mặc dù dung mạo dễ nhìn, nhưng nói chuyện quả thực hung ác.

Đám người huynh trưởng đều bị dọa đến xanh mặt, đích tỷ nếu là gả cho hắn, chắc là cũng sẽ phải chịu đựng không ít rồi.

Ta đang lo lắng cho nàng ,thanh âm của trưởng tử nhà Thừa tướng bên kia lại vang lên.

“Lần này cũng không sao! Ngược lại là không nghĩ tới một nữ tử thanh lâu mà lại có tính tình như vậy!” Hắn đá đá vào đôi chân đầy m.á.u của nữ nhân bên cạnh. “Nhưng mà ta phụ thân không thích kẻ không nghe lời, trở về nhớ kỹ nói cho lệnh tôn ngươi, lần sau muốn đưa, cũng phải điều giáo tốt rồi hãy đưa qua.”

“Vâng…… vâng.”

Huyết nhân trên đất bị thô bạo nhấc lên.

Trong lúc lôi kéo, lộ ra một gương mặt quen thuộc.

Đích tỷ kinh ngạc bịt miệng lại. Nhưng vẫn là không cẩn thận phát ra thanh âm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.