14.
Thời điểm trưởng tử của Thừa tướng cùng huynh trưởng đến trước mặt chúng ta đích tỷ tái nhợt nghiêm mặt một mực cúi đầu.
Mà ta thì đã quỳ trên mặt đất.
Trước mặt ta là một đôi giày vàng thêu kim tuyến. bên ngoài viền giày vẫn còn vết tích màu đỏ sậm, đang tỏa mùi tanh khiến cho người ta buồn nôn.
“Đại công tử, đây là muội muội nhà ta. Chuyện hôm nay nàng tuyệt sẽ không nói ra bên ngoài, xin Đại công tử yên tâm.”
Huynh trưởng vẫn là đáng tin cậy, lấy thân mình chắn trước người đích tỷ
Mà ta, thì quỳ gối phía trước huynh trưởng.
Trưởng tử của Thừa tướng không trả lời ngay.
Ta có thể cảm giác được ánh mắt của hắn từ trên thân đích tỷ, chậm rãi dời xuống, rơi xuống trên người ta.
Ngừng lâu một chút.
“Vị này là……”
“Đây là thứ muội bên trong nhà ta, nàng là người câm. Đại công tử nếu là không yên lòng, ta……”
“Ca ca!” Đích tỷ đột nhiên kinh hô một tiếng.”A Cửu là cùng muội tới, tất cả quý nữ khác đều đã gặp nàng. Nếu như chỉ có mình muội quay lại, có người hỏi thì muội trả lời thế nào?”
Huynh trưởng có chút khó khăn: “Cái này……”
Ta cảm giác lúc này ta chính là một con sâu kiến bị giẫm tại dưới lòng bàn chân.
Ở đây bất luận kẻ nào chỉ cần làm một chút xíu quyền lực là có thể đem ta nghiền chết.
“Đã là thứ muội, vậy liền tự tính toán đi.”
Thừa tướng trưởng tử rốt cục lên tiếng, huynh trưởng cùng đích tỷ đều thở dài một hơi.
“Đa tạ Đại công tử khoan dung độ lượng, sau khi trở về ta chắc chắn sẽ bảo ban lại muội muội trong nhà.”
“Không sao.” Ánh mắt của trưởng tử nhà Thừa tướng có thêm vài phần hứng thú rơi vào trên mặt trưởng tỷ.”Mấy ngày trước đây nghe gia mẫu nhắc qua đại tiểu thư Lạc phủ thiện lương động lòng người, đối với thứ muội trong nhà cũng chăm nom kỹ càng. Bây giờ gặp quả nhiên là diệu nhân. Về sau hai phủ có lẽ nên đi lại nhiều hơn.”
Huynh trưởng liên tục xác nhận, vui vô cùng.
Đích tỷ mới vừa rồi mặt mũi còn đang trắng bệch, trên mặt cũng toả ra mấy phần thần thái.
Đợi ra phủ Thừa Tướng, huynh trưởng lại khuyên bảo chúng ta một trận.
Chuyện hôm nay chỉ có thể sống để bụng c.h.ế.t mang theo, nhất định không thể nói ra được
Thời điểm huynh ấy nói chuyện, ánh mắt nặng nề rơi vào trên người ta.
Ta biết, đây là đnag muốn nói với ta mà thôi.
Hôm nay chỉ kém chút nữa thôi, cái mạng này của ta đã mất rồi.
—
15.
Đêm đó ta gặp một đêm ác mộng.
Buổi sáng tỉnh lại con mắt sưng như hạch đào.
Chiêu di nương còn tưởng rằng ta tại trến yến tiệc ăn nhầm thứ gì, ta không thể làm gì khác hơn là tùy tiện viện vài câu hàm hồ cho qua chuyện.
Ăn sáng xong, người trong viện của đại phu nhân cho gọi Chiêu di nương qua.
Không biết tại sao, trong lòng ta luôn có một loại dự cảm không tốt.
Đích mẫu tuy không có hành hạ thiếp thất, nhưng bình thường cũng không thèm quan tâm đến nhóm di nương thấp cổ bé họng này .
Bây giờ đột nhiên đem Chiêu di nương gọi đi.
Lại đúng lúc gặp chuyện hôm qua nữa.
Càng nghĩ trong lòng ta càng bất an.
Chiêu di nương đi hơn một canh giờ, khi trở về lại là vui mừng hớn hở.
Vừa vào cửa liền cùng ta nói: “Hôm nay phủ Thừa Tướng cho người đến, muốn định hôn sự cho đại tiểu thư cùng trưởng tử của thừa tướng. Ngươi không biết đâu, phủ Thừa Tướng phái người đưa tới lễ bày đầy đại đường. Ta liền liếc nhìn một cái, mọi thứ đều là đồ tốt……”
Chiêu di nương nói đến không dừng được.
Ta được bà ấy nuôi dưỡng bên người lâu như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy bà ấy vui vẻ đến thế.
Nhưng kia là hôn nhân của đích tỷ, có quan hệ gì đến ta?
Sính lễ cùng thể diện là của nàng, chứ liên quan gì đến người ngoài như chúng ta?
Trong lòng ta nghi hoặc, liền cũng hỏi như vậy.
Chiêu di nương cười hắc hắc, thần thần bí bí cùng ta nhỏ giọng nói: “Tướng phủ bên kia nói, sợ đích tỷ con một mình gả đi sẽ cô đơn. Muốn để con theo nàng cùng theo bầu bạn. Cửu nhi, những ngày an nhàn của con tới rồi! Nói là ngươi gả theo cùng đích tỷ, chính là chờ con lớn thêm mấy tuổi nữa liền……”
Ta không muốn nghe phần tiếp theo nữa.
Toàn bộ thân thể như rớt vào hầm băng.
Tướng phủ nhất định là sợ ta tiết lộ chuyện bẩn thỉu kia của bọn hắn, mới vội vã định ra việc này.
Mà ta, nói là của hồi môn. Vận khí tốt này chẳng qua là Chiêu di nương ảo tưởng ra thế thôi. Chờ lớn hơn một chút cũng bị thu vào hậu viện, cùng đích tỷ tỷ muội chung hầu một chồng. Nếu là có chút sai lầm, sợ là sống không được bao lâu.
Dù sao cũng chỉ là một thứ nữ, cho dù c.h.ế.t tại hậu viện của Lạc phủ thì cũng chẳng ai để ý
Vào phủ Thừa Tướng, liền như là một con kiến tiến vào hố tối như mực.
Ngẫm lại đã thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng những chuyện này ta vạn vạn lần không dám nói với Chiêu di nương.
Bà ấy chỉ cảm thấy về sau ta đến phủ Thừa Tướng, chính là chạm tay vào vinh hoa phú quý không lo không nghĩ.
Bà ấy thậm chí còn nghĩ đến, một ngày kia có lẽ ta có thể vượt qua đích tỷ, độc chiếm sủng ái của phu quân.
Vì thế còn đặc biệt nói với ta rất nhiều chuyện khuê phòng, dạy ta làm cách nào mê hoặc nam nhân
Mảy may không có ý thức được bên trong ta vô cùng lo lắng bất an
——