16.
Ta cuối cùng là đi tìm đích tỷ.
Biết lý do tại sao ta lại tìm tới, đích tỷ biểu lộ có chút phức tạp.
Nàng yên lặng nhìn ta một hồi, hỏi ta: “A Cửu coi là thật không muốn theo giúp ta sao?”
Ta gật gật đầu, lại lắc đầu.
Theo giúp đích tỷ, ta là nguyện ý.
Cho tới nay, đích tỷ đều rất thiện đãi ta.
Nhưng muốn ta làm của hồi môn gả vào phủ Thừa Tướng, ta lại không muốn.
Đích tỷ biết ta quyết tâm. Trầm mặc một hồi, cuối cùng là thở dài.
“Trong phủ mọi người một mực gọi muội là câm điếc, nhưng ta biết, A Cửu muội biết nói chuyện.”
Nàng mới mở miệng, ta liền kinh ngạc đến mức giật mình một cái.
“Tỷ muội bên cạnh ta đều cười ngươi ngốc, nhưng ta cũng biết, A Cửu của chúng ta thật ra là rất thông minh.”
“Có lẽ muội cũng biết, phủ Thừa Tướng không phải cái nơi tốt đẹp, Tô Lư Thành cũng không phải lương nhân.”
“Nhưng cha một lòng muốn leo lên tướng phủ, cầu xin mối hôn sự này,. Nếu ta không gả, về sau sẽ không có ngày nào được sống dễ chịu.”
“Mẫu thân nói với ta, chuyện trong tướng phủ tuy có chút bẩn thỉu, nhưng bọn hắn cũng muốn mặt mũi. Ta cưới hỏi đàng hoàng, chính là chính thê của Tô Lư Thành. Chỉ cần ta khôn khéo chút, cũng sẽ không thiệt thòi.”
“Ta cũng nói qua với mẫu thân, nếu là muội nguyện ý cùng ta tiến tướng phủ. Tương lai ngươi ta tỷ muội hai người giúp đỡ lẫn nhau, cùng hầu chung một phu quân.”
“Nếu muội không muốn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Bên người mẫu thân có một nha hoàn, vóc người khá đẹp, lại cơ linh trung thành. Nếu muội không nguyện ý liền để nàng đi thay muội!”
Tối muộn khi ra khỏi viện tử của đích tỷ, ta nặng nề mà thở dài một hơi.
Đích tỷ đến đúng là nữ nhi do đích mẫu thân sinh ra, gặp chuyện vô cùng thanh tỉnh lại rất biết ẩn nhẫn, sẽ không để mọi người nhìn ra cảm xúc của mình.
Nếu nàng thật lòng thích ta cùng nàng gả vào tướng phủ. Liền sẽ không sau khi định hôn một mực tránh không gặp ta.
Nếu ta không chủ động nói rõ tâm tư mình cho nàng ấy.
Chỉ sợ đợi đến ngày nàng xuất giá, ta liền đã không biết sống c.h.ế.t ở chỗ nào.
Dù sao, nàng cũng đã sớm chọn tốt nha hoàn bên người đích mẫu để thay thế ta rồi.
Chỉ là ta không biết, vì sao biết rõ là hố lửa, đích tỷ còn muốn tới nhảy vào?
——
17.
Đích tỷ là thích Tô Lư Thành.
Lúc ta phát giác được việc này có hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng không phải là vô lý.
Nếu không phải coi trọng gương mặt kia của hắn, theo tính tình vốn có của tỷ ấy, cho dù là lạc Hồng Thịnh bức bách đến đâu, nàng cũng sẽ không gả.
Đáng tiếc.
Khi hắn hẹn đích tỷ đi du ngoạn bên ngoài, lại có nhiều hành vi vụng trộm đùa giỡn với ta.
Tô Lư Thành thực sự là một tên biến thái.
Ta lúc ấy mới chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi mà thôi.
Nhưng cho dù hắn biến thái, đích tỷ vẫn trong niềm vui chờ mong của cả nhà, gả đến tướng phủ.
——
Đích tỷ lấy chồng rồi, ta liền không có cơ hội gặp lại nàng nữa.
Có lẽ cuộc sống của nàng trôi qua rất tốt.
Bởi vì Lạc Hồng Thịnh lại lên chức rồi.
Ông ta thành Lễ bộ Thượng thư tân nhiệm, thật có thể nói là có số làm quan.
Ai cũng biết, hắn là ôm vào đùi tướng phủ.
Đồng thời rất nhanh, đại phu xem mạch cho đích mẫu lại phát hiện ra bà ấy mang thai.
Tin tức truyền ra, chiêu di nương dưới ánh đèn thêu hoa, chế giễu đích mẫu là “Trai già mà có ngọc ” .
Nhưng ta thấy được trong mắt bà ấy một tia ghen tỵ không dễ dàng phát giác.
—
Đích tỷ lấy chồng xong, mấy người tỷ muội khác cũng đến tuổi thành thân.
Rất nhanh, liền lục tục tìm mối định hôn.
Lạc phủ bây giờ cũng coi là vọng tộc, nữ nhi trong nhà tất nhiên là không lo không có người cầu hôn.
Thật không nghĩ đến, không lâu sau ngày định hôn, lại xảy ra một việc chuyện xấu.
Ngũ tỷ cùng người tình bỏ trốn.
Ngũ tỷ năm nay mười bốn, công tử mà Lạc Hồng Thịnh tìm được cho nàng vốn là con một quan viên ngũ phẩm.
Mặc dù chức quan không lớn, nhưng là có thực quyền.
Mà Ngũ tỷ bỏ trốn chỉ vì một người làm tạp công hay giao đồ ăn đến phủ mà thôi.
Lạc Hông Thịnh tức giận đến nỗi đập vỡ chén trà trong tay, thẳng mắng Ngũ tỷ ngu xuẩn.
Hạ nhân trong phủ được phái ra ngoài không ít.
Nhưng không dám công khai tìm.
Nếu là bị người khác biết được, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ nữ quyến Lạc gia. Lại sẽ còn ảnh hưởng đến đích tỷ đã xuất giá.
Đêm đó, Ngọc Mai di nương nuôi dưỡng Ngũ tỷ bị kéo ra ngoài.
Ta rốt cuộc chưa thấy qua nàng.
Chiêu di nương đem ta vào trong phòng, đóng kỹ cửa sổ, không cho mưa gió bên ngoài mưa hất vào trong vào nửa phần.
“Không sống được.”
Bà ấy cảm thán.
Lại lặp lại một câu.
“Sống không được đâu! Thật là một cái đứa nhỏ ngốc!”
Ta nắm chặt lòng bàn tay.
Chỉ cảm thấy trên thân lạnh đến phát hoảng.
——
18.
Một tháng sau, Ngũ tỷ bị đưa trở về.
Là bị tình lang của nàng tự mình trả lại.
Tình lang kia cùng lắm cũng chỉ là một tên tạp dịch chuyên giao đồ ăn, Lạc phủ có quyền thế, lấy phụ mẫu thân quyến trong nhà hắn ra uy hiếp, không bao lâu hắn liền sợ.
Ngũ tỷ được đưa về đến nhà thì cả người như thất hồn lạc phách, phảng phất bị rút đi một nửa linh hồn.
Tình lang của nàng quỳ trên mặt đất xin khoan dung: “Lạc đại nhân Lạc đại nhân, là Ngũ tiểu thư cầu xin nô tài, nô tài nhất thời hồ đồ…… Nhưng nô tài cùng Ngũ tiểu thư không có gì…… Ngũ tiểu thư cùng nô tài là trong sạch a……”
Người kia cuối cùng bị kéo xuống.
Không một tiếng động.
Từ đầu đến cuối Ngũ tỷ ánh mắt trống rỗng, giống như là một cỗ thi thể, ngay cả khóc cũng không khóc.
Khi Lạc Hồng Thịnh xử lý tình lang của Ngũ tỷ, tỷ muội chúng ta đều có mặt chứng kiến.
Ông ta muốn để chúng ta tận mắt nhìn thấy kết cục của Ngũ tỷ, tốt nhất là đừng bao giờ có cái tâm tư khác..
Đến khi trở về, mấy tỷ muội đều bị dọa đến nỗi bước chân mềm nhũn.
“A Cửu, ngươi ngày thường cùng Ngũ tỷ không phải tình cảm vô cùng tốt sao. Sao nàng thảm trạng như thế, ngươi một biểu lộ đều không có?”
Nhị tỷ bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Tỷ muội còn lại đều nhìn về ta.
Mắt lộ ra khinh thường.
Ta cúi đầu.
Ta là người câm điếc, đương nhiên sẽ không biện giải cho mình cái gì.
Trong phủ tỷ muội đông đảo, Ngũ tỷ cùng ta là hai kẻ ở ngoài rìa xa tít. Những tỷ muội khác không chào đón chúng ta, cũng không muốn cùng chúng ta làm bạn.
Ta là bởi vì không thích nói chuyện, lại bị xem như chó săn của đích tỷ.
Mà Ngũ tỷ, thì là bởi vì nàng từ nhỏ liền không bị gò bó vào khuôn phép của nữ tử.
Nàng khinh thường những tỷ muội khác học cách tranh thủ tình cảm của nam nhân.
Bên trong nàng có một cỗ ngạo khí thanh tao.
Ta biết Ngũ tỷ một mực không cam lòng bị vây khốn bên trong bức tường, không cam lòng hôn sự của mình bị lợi dụng, không cam lòng người khác cứ như vậy chà đạp cuộc đời của mình.
Chỉ là ta không nghĩ tới, nàng lại sẽ cùng tình lang bỏ trốn.
Nàng là con chim còn chưa đủ long đủ cánh, lại không có căn cơ không có tâm tính, càng không có một nam nhân nửa phần thực lực.
Làm sao mà thành công được?