22.
Đích tỷ ở lại nhà mẹ đẻ, chẳng bao lâu đích mẫu lâm bồn.
Hôm đó ta được Chiêu di nương sai đến viện tử của đích mẫu đưa tiểu hài thêu đầu hổ cho tiểu công tử vừa chào đời, xa xa liền nhìn thấy Nhị tỷ quần áo không chỉnh tề từ hậu viện trong rừng ra.
Ta vô ý thức liền lách mình trốn đến đằng sau hành lang.
Ở sau lưng nàng, đi theo một bóng dáng nam tử.
Nhìn tướng mạo, cũng không phải là phu quân Tô Lư Thành của đích tỷ ta hay sao?
Một nam một nữ quần áo không chỉnh tề, ta là không cẩn thận đụng phải hiện trường yêu đương vụng trộm rồi hay sao?
Thế nhưng là Nhị tỷ vì sao muốn làm như vậy?
Nàng không phải lòng tràn đầy vui vẻ chờ mong gả cho vị hôn phu của nàng hay sao?
Tại sao lại lăn lộn cùng Tô Lư Thành một chỗ thế này?
Đang lúc ta nghĩ mãi không thông, ta lại thấy được một người khác ngoài ý muốn của ta.
Đích tỷ của ta —— Lạc Nguyệt.
Nàng chậm rãi bước ra từ sau lưng Nhị Tỷ cùng Tô Lư Thành.
Xem ra, đối với chuyện của hai người này đã biết từ lâu.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
“Phu quân ——”
Thanh âm của đích tỷ phía trước kéo tinh thần của ta trở lại.
Tô Lư Thành chậm rãi chỉnh lý lại quần áo vốn đang xốc xếch.
Làm ta nghĩ đến một cụm từ thích hợp với hắn vô cùng ——”Mặt người dạ thú” .
“Bên ngoài nhiều người phức tạp, phu quân vừa rồi, quá nóng vội.”
Cách quá xa ta không thấy rõ biểu cảm của tỷ ấy.
Liền nghe Tô Lư Thành bật cười một tiếng, sau đó trở lại ngả ngớn bốc nâng cằm tỷ tỷ lên.
“Phu nhân nói phải, vi phu đã nhớ kỹ.”
“Nhưng mà…… Ngày ngày nếm một loại đồ ăn, có chút ngán.”
“Phu nhân huệ chất lan tâm, chắc chắn sẽ có biện pháp ——”
Ta không rõ ràng mình đã đi như thế nào về viện tử.
Trong đầu lặp đi lặp lại những kỷ niệm hồi bé cùng với đích tỷ.
Vừa mới ngồi xuống một lát, hạ nhân liền đến báo đích tỷ tới.
Ta cuống quít cất kỹ giày đầu hổ chưa kịp đưa.
Tận lực che giấu tốt cảm xúc của chính mình.
Chỉ là không nghĩ tới, câu đầu tiên tỷ ấy đã đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi muội cũng nhìn thấy tất cả rồi, A Cửu!”
——
23.
Đích tỷ nói cho ta biết, phong quang tốt đẹp của nàng ấy chỉ là vẻ ngoài giả tạo mà thôi.
Trên thực tế nàng tại tướng phủ, cũng không dễ dàng.
Phụ tử Thừa Tướng đều là những kẻ biến thái.
Bà mẫu đối với chuyện bọn họ gây nên giả vờ mắt điếc tai ngơ.
Ngược lại thường xuyên hành hạ những con dâu như nàng.
Nàng ban đầu cũng muốn cùng Tô Lư Thành cầm sắt hòa minh, cho dù là biết được những sở thích quái đản kia của hắn cũng vẫn nhẫn nhịn nuốt xuống.
Tô Lư Thành cũng xác thực thời gan đầu đối với nàng khá tốt.
Nhưng đến khi nàng mang thai, hắn liền thay đổi.
Không để ý thân thể nàng cưỡng ép nàng sinh hoạt vợ chồng, còn dung những biện pháp mạnh lên thân nàng, đem hài tử giày vò đến mức sinh non.
Về sau, lại mất đi hứng thú đối với nàng ấy.
Đích tỷ nói nàng hối hận.
Hối hận tự cho mình là đúng gả vào tướng phủ.
Bây giờ, không có đường quay về.
Huynh trưởng lần trước khoa khảo thi rớt.
Mà lần này giám sát khoa cử lại là vây cánh của Thừa tướng.
Là cữu cữu ruột thịt của Tô Lư Thành.
Vì tiền đồ của huynh trưởng, đích tỷ đem Tô Lư Thành dẫn vào Lạc phủ. Đưa muội muội của nàng, dẫn tới trước mặt Tô Lư Thành.
“A Cửu, ta cũng là thân bất do kỷ.” Đích tỷ khóc nói với ta.
Mà ta cũng không biết phải dung tình cảm gì để đối mặt với nàng nữa.
Đích tỷ khi còn bé che chở ta yêu thương ta đã thay đổi.
Bây giờ nàng khiến ta vô cùng sợ hãi