Thứ nữ Lạc Cửu

Chương 9


20.

Ta ốm một trận.

Từ trước đến nay, ta luôn một mực giả bộ mình câm điếc, không tranh không đoạt làm người tháp hèn. Chỉ hèn mọn cầu mong có thể sống sót.

Thế nhưng là nương rồi đến Ngũ tỷ đều đã chết, dường như là vết d.a.o đ.â.m rách lỗ hổng mà ta không thể cố gắng che đậy được nữa.

Chỉ cần ta một ngày thân ở Lạc phủ, ở trong viện trạch thâm sâu với bốn bức tường này, vận mệnh của ta vẫn không phải do ta quyết định.

Ăn tết, ta liền mười ba tuổi.

Tye muội trong nhà đều đã được Lạc Hồng Sinh gả hết ra ngoài.

Trở thành viên đá lót đường đến quyền lực của ông ta.

Lần này, liền muốn gả ta.

Ta làm sao có thể trốn bây giờ?

——

Trong lúc ta đang suy nghĩ làm thế nào để đào tẩu, đích tỷ về nhà ngoại thăm viếng.

Từ khi nàng gả đến tướng phủ, chúng ta đã đã lâu không gặp.

Khi ta nhìn thấy nàng, nàng quần áo lộng lẫy, nghiễm nhiên là dáng vẻ của một vị quý phu nhân vọng tộc.

Nhìn thấy ta, nàng cười hướng ta vẫy gọi: “A Cửu, tới để tỷ tỷ nhìn một chút nào.”

Ta nghe lời đi qua.

Đi tới gần, mới phát hiện phía dưới gương mặt trang điểm đậm son phấn lại có chút tiều tụy.

Liên tưởng đến kẻ biến thái Tô Như Thành, ta rất nhanh rủ mắt đi không còn dám nhìn.

Đích tỷ vẫn như chưa xuất giá trước kia cùng ta nói chuyện.

Nàng nói nàng vào cửa, bà mẫu liền để nàng phân công quản lý gia sự.

Phu quân tuy có mấy phòng thiếp thất, nhưng đối với chính thê như nàng cũng là kính trọng.

Vài ngày trước nàng mang thai, bởi vì là lần đầu nên không có kinh nghiệm, hài tử không có bảo trụ được.

Phu quân cũng không có trách cứ nàng.

Cũng may khi đó thai nhi còn nhỏ, đối thân thể tổn thương không lớn. Chờ dưỡng lại thân thể cho tốt, muốn thêm nhiều hài tử nữa cũng không phải việc khó.

Nàng còn nói về Ngũ tỷ.

Nàng nói may mắn bản thân nàng ấy tự sát.

Nếu không việc xấu truyền đi, khác nào bắt các tỷ muội khác phải tự xử cuộc đời mình? Nàng tại tướng phủ, càng là sẽ mất hết mặt mũi.

Ta lúng ta lúng túng không nói.

“Mẫu thân sắp lâm bồn, ta sẽ ở tại trong phủ chăm sóc bà ấy. Cũng thừa dịp khoảng thời gian này thuận tiện điều dưỡng điều dưỡng thân thể……” Đích tỷ nói.

Ta thân thể không khỏi vì vậy run một cái.

Nghĩ đến năm đó đào chín, thân hình nhỏ bé kia biến mất trong làn nước hồ.

“A Cửu thế nào?” Đích tỷ phát giác được cảm giác thay đổi của ta.

Ta bận bịu che dấu cảm xúc, lắc đầu.

Hỏi : Hỉ nhi làm sao không có cùng tỷ tỷ đồng thời trở về?

Hỉ nhi chính là nha hoàn của hồi môn lúc trước thay thế ta.

Đích tỷ đổi sắc mặt.

“Nàng đi rồi.”

Băng lãnh ba chữ.

Không có chút tình cảm nào.

Mà ta lại chỉ cảm thấy lạnh.

Đi rồi, chính là chết?

Chết như thế nào?

Chỉ sợ là không cần nghĩ cũng biết.

Nếu là năm đó thật sự ta là của hồi môn đ theo nàng thì……

Đích tỷ đại khái cũng nghĩ đến tình huống năm đó, gặp sắc mặt ta không tốt, cũng không nói thêm gì nữa.

Vô hình, ta cùng đích tỷ đã có nhiều nhiều ngăn cách.

——

21.

 

Đích tỷ ở lại nhà mẹ đẻ, Lạc phủ lại náo nhiệt lên.

Lạc Hồng Thịnh vốn lưu luyến ngoại thất ở thanh lâu một thời gian dài cũng khó khan lắm mới trở về phủ.

Từ ngày đó đích tỷ liền không gặp lại ta nữa, ngược lại là thường xuyên gọi tỷ muội khác đến ôn chuyện.

Chiêu di nương thấy vậy thì gấp vô cùng.

Hỏi ta có phải là làm cái gì chọc đích tỷ hay không.

Lúc trước của hồi môn bị đổi bà ấy liền tiếc hận một hồi lâu, cảm thấy ta không duyên cớ ném cơ hội bay lên đầu cành.

Bây giờ khó có dịp đích tỷ ở tại trong phủ, cũng không phải nịnh bợ nịnh nọt nàng cho tốt mới phải hay sao?

Ta không có trả lời bà ấy.

Cũng cự tuyệt đến viện của đích tỷ đưa bánh ngọt.

Ta hỏi Chiêu di nương: “Nếu là có cơ hội, di nương có muốn rời Lạc phủ đi không?”

Chiêu di nương ngẩn người, ngay sau đó xì một tiếng khinh miệt: “Cô nương này đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Rời đi? Con chớ quên kết cục Ngũ tỷ của con!”

“Huống chi coi như rời được Lạc phủ, con có thể đi đâu? Chúng ta là thân nữ tử, không tiền không thế đi chỗ nào đều sống không nổi.”

“Ta nói cho con, con nếu là dám học Ngũ tỷ tỷ của con, ta ta sẽ là người đầu tiên đi đến chỗ đại phu nhân tố giác con đó. Ta nuôi dưỡng con những năm này, ăn không lo mặc không lo . Không có chuyện còn muốn vì con ném một cái mạng!”

Ta cười cười: “Di nương quá lo lắng, A Cửu bất quá là thuận miệng nói một chút thôi.”

“Con tốt nhất là thuận miệng nói chứ không phải thực bụng nghĩ đi!” Chiêu di nương trừng mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.