Tiền Đồ Rực Rỡ

Chương 2


6

Vừa ra khỏi phòng làm việc, tôi đã nhìn thấy ánh mắt giống như hận không thể giết tôi của Hoắc Cảnh. Lâm Kỳ Kỳ nhào vào trong lòng hắn, gào khóc giống như bị oan uổng.

Hoắc Cảnh xông tới, túm lấy cổ áo tôi, oán hận nói: “Con nhỏ á//c đ//ộc này, mau xin lỗi Kỳ Kỳ!”

Tôi mở tay hắn ra, thản nhiên nói: “Tôi xin lỗi cái gì? Cô ta nguyền rủa bố mẹ người khác là đúng phải không?”

“Kỳ Kỳ cô ấy sẽ không như vậy, cô ấy chắc chắn không cố ý!”

Tôi buồn cười nhìn Hoắc Cảnh, gằn từng chữ: “Hoắc Cảnh, cẩn thận ngày mai anh chet bất đắc kì tử đó nha.”

Sau đó buông tay nói: “Tôi cũng không phải cố ý~”

Lâm Kỳ Kỳ càng khóc lớn hơn. Trước khi đi, tôi quay đầu lại nhìn hai người họ, chân thành nói: “Hai người thật sự là một cặp trời sinh.”

Mấy ngày sau, Lâm Kỳ Kỳ tiếp tục đi theo con đường trà xanh của cô ta, mỗi ngày hỏi han ân cần với tôi, tôi không phản ứng, hốc mắt cô ta lập tức đỏ lên.

“Úc Trúc, ngày đó tôi thật đúng là hồ đồ mới nói vậy, cậu vẫn không muốn tha thứ cho tôi phải không?”

Bạn học xung quanh cũng phụ họa: “Đúng vậy, Kỳ Kỳ đã chân thành như vậy rồi, cậu có cần phải nắm chặt không buông không?”

Tôi lại nghe được tiếng lòng không hề chân thành của cô ta như thế này:【Con nhỏ Úc Trúc chet tiệt này sao lại tự nhiên thoát khỏi nội dung tiểu thuyết vậy? Mình còn phải dựa vào đầu óc của nó để đầu tư vào cốt truyện sau này nữa!】

Tôi hờ hững liếc nhìn bạn học xung quanh, bọn họ ít nhiều đều nhận được quà của Lâm Kỳ Kỳ.

Lâm Kỳ Kỳ thành tích xuất sắc, còn có một Thái tử gia của tập đoàn Hoắc thị làm chó liếm của cô ta.

Tuy mới 17 18 tuổi, nhưng không ít người đã hiểu được nịnh nọt, hy vọng Lâm Kỳ Kỳ ngày sau có thể trở thành nhân mạch của bọn họ.

Tôi khẽ cười nói: “Quả nhiên là bắt người tay ngắn ăn người miệng mềm, thật là một đám hoa không có tiền đồ của tổ quốc.”

7

Tôi không ngờ những lời đó lại có sức mạnh như vậy. Ngày hôm sau, tôi vừa mới vào phòng học, đã thấy có nữ sinh trả lại quà Lâm Kỳ Kỳ tặng.

Nữ sinh kia cúi đầu nói: “Kỳ Kỳ, cám ơn quà của cậu, nhưng tôi cảm thấy vẫn không thể nhận.”

Không đợi Lâm Kỳ Kỳ đáp lại, cô ấy đã vội vàng trở về chỗ ngồi. Có bạn học tỉnh ngộ hoàn toàn, đương nhiên cũng có kẻ tiếp tục làm chân chó, đặt hy vọng lên người người khác, bọn họ chỉ càng hận tôi hơn.

Tôi không quan tâm.

Giữa giờ học, nữ sinh trả lại quà lặng lẽ đến trước mặt tôi, xin thỉnh giáo một đề toán.

Thiên phú của Lâm Kỳ Kỳ chỉ có thể dùng vào thi cử, nội dung tiểu thuyết luôn an bài để cô ta viết ra đáp án chính xác.

Nhưng trong đầu cô ta lại không biết gì về những ý tưởng giải đề, cho nên khi bạn học thỉnh giáo, cô ta chỉ có thể lấy đủ loại lý do để từ chối.

Tôi kiên nhẫn giảng giải đề cho bạn học kia. Trước khi đi, cô ấy khâm phục nhìn tôi nói: “Úc Trúc, cậu thật sự rất lợi hại, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!”

Trong lòng tôi xúc động, đây mới là nếp sống ban đầu của lớp chúng tôi. Mà không phải giống như bây giờ, tất cả mọi người vây quanh Lâm Kỳ Kỳ trước mặt, khen ngợi trang sức kiểu mới của cô ta.

Tôi âm thầm thở dài, tiếp tục dấn thân vào biển đề.

Mấy ngày gần đây, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải bận, chính là thương lượng với giáo viên khoa học tự nhiên về việc tham gia cuộc thi.

Ban đầu tôi chưa từng tham gia thi đấu bổ túc chính thức, rất nhiều học sinh thi đấu đã sớm chuẩn bị tốt để đi con đường này, một gia đình đơn thân nghèo khó như tôi gánh không nổi.

Cho nên tôi một lòng tập trung vào kỳ thi tốt nghiệp trung học, sợ rằng nếu không đạt được suất đề cử trong cuộc thi, kết quả thi đại học của tôi sẽ bị chậm trễ.

Hôm nay, nếu kỳ thi tuyển sinh đại học đầy rủi ro thì tôi sẽ nắm lấy nó bằng cả hai tay!

8

Chân trước tôi vào lớp thi, chân sau Lâm Kỳ Kỳ liền đi theo tới. Cô ta là người đứng đầu, vào lớp thi đấu cũng không phải việc khó.

Khoảnh khắc cô ta vào lớp, tôi lại nghe thấy giọng nói oán hận của cô ta:【 Sao cô ta lại đột nhiên tham gia thi đấu? Những đề mục này tôi phải đổi thật nhiều điểm thưởng mới có thể có được đáp án, vốn trực tiếp có thể thi vào Thanh Hoa, nữ phụ này thật sự phiền toái.】

Tôi nhếch môi, thì ra là có điểm thưởng phải không? Chờ điểm thưởng dùng hết, tôi xem cô sẽ phải làm sao.

Tài nguyên phải vận dụng hợp lý, mỗi khi tôi làm bài gặp khó khăn sẽ đi hỏi Lâm Kỳ Kỳ.

“Kỳ Kỳ, đề này làm như thế nào vậy? Cậu đứng hạng nhất nhất định sẽ làm được~”

Nghe cô ta đau lòng dùng điểm thưởng đổi đáp án, thật sảng khoái. Chỉ là mỗi lần cô ta giảng bài, luôn có người ở bên cạnh nịnh nọt.

Thần vật lý học của trường chúng tôi – – Tống Tố, mỗi lần cậu ta nghe được Lâm Kỳ Kỳ nói ra đáp án, lập tức lộ ra vẻ thưởng thức.

Lâm Kỳ Kỳ mừng thầm trong lòng: 【 Dù sao đến lớp thi đấu có thể công lược nam phụ tốt hơn, cũng không tính là thiệt thòi.】

À, tôi quên mất, đây là một đối tượng khác của Lâm Kỳ Kỳ.

Chẳng qua đối tượng này là một tên não tàn, nhất định phải đuổi theo Lâm Kỳ Kỳ hỏi ý tưởng giải đề của cô ta.

Cười chet mất, cô ta nào biết suy nghĩ gì đâu chứ.

Cuối cùng Lâm Kỳ Kỳ chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Đề đơn giản như vậy cậu cũng không biết? Cậu nên tự mình đọc sách đi.”

9

Ừ, rất tốt, sau khi Tống Tố phát hiện Lâm Kỳ Kỳ không nói cho cậu ta biết lại quay đầu hỏi tôi, chỉ vài ba câu là tôi đã làm sáng tỏ suy nghĩ của cậu ta.

Vì thế, cậu ta không nhổ lông cừu của Lâm Kỳ Kỳ nữa, mà quay sang nhổ lông cừu của tôi. Lâm Kỳ Kỳ nhìn thấy, nghiến răng tức giận.

Tuy rằng tôi không có hứng thú với người khác phái, nhưng chỉ cần cô ta khó chịu, tôi sẽ thấy vui vẻ.

Có lẽ là, Lâm Kỳ Kỳ phát hiện dựa vào học tập không thể nào đánh bại tôi, vì thế cô ta đặt tâm tư vào nơi khác.

Hoắc Cảnh mang theo đám đàn em không ít lần gây phiền toái cho tôi, hắn uy hiếp tôi nói: “Nếu cậu còn dám làm Kỳ Kỳ không vui nữa, tôi sẽ đuổi học cậu.”

Hoắc thị quyền thế ngập trời, ba hắn quyên góp cho trường học hai tòa nhà, cho nên lời này không tính là khoác lác. Đáng tiếc, chuyện này dùng trên người tôi không có tác dụng.

Tôi kiêu ngạo nói: “Rời khỏi trường này thì vẫn còn rất nhiều trường khác muốn c//ướp đ//oạt tôi, tôi có liên quan đến tỷ lệ tuyển sinh của trường. Sau này bọn họ còn muốn treo hình tôi trên tường vinh dự của trường, tuyên dương trường bọn họ đã đào tạo ra được một học sinh xuất sắc như tôi. Cậu cảm thấy, bọn họ sẽ cam lòng sao?”

Có lẽ chưa bao giờ nghe người khác nói những lời ngông cuồng này với hắn, Hoắc Cảnh sững sờ tại chỗ.

Tôi nhẹ nhàng nhếch môi: “Loại người chỉ biết tiêu xài phung phí tiền bạc của gia đình như cậu làm sao có thể hiểu niềm vui khi được học tập chứ?”

“Cho nên hiện tại cậu nên trộm mừng vì mình sinh ra đã ở vạch đích đi, nhưng sau này cậu sẽ hiểu, sinh ra ở vạch đích so với sự cố gắng vươn lên mỗi ngày thì không đáng một xu!”

Trước khi đi, tôi quơ quơ bút ghi âm trong tay với hắn, cười sảng khoái.

10

Sau khi vào lớp thi đấu, “thiên phú” của Lâm Kỳ Kỳ dường như không còn gì đáng nhắc tới. Bởi vì ở đây có rất nhiều thiên tài.

Cô ta đã quen được theo đuổi, nhưng khi mọi người thảo luận vấn đề trong lớp thi, cô ta lại không chen miệng vào được.

Cho dù lúc trao đổi đáp án của một bài toán khó, cứu vớt lại sự hãnh diện một lần thì ánh mắt thán phục của mọi người cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Bởi vì nơi này, mỗi người đều đang vì tương lai tươi sáng của mình mà cố gắng, không có nhiều tinh lực chia cho người khác.

Nhưng vỏ ngoài của lớp thi đấu vẫn mang đến rất nhiều hào quang cho Lâm Kỳ Kỳ, ở trong trường, cô ta vẫn là nữ thần cao cao tại thượng.

Bởi vì không tìm thấy cảm giác tồn tại trong học tập, nên cô ta càng chú trọng đến cách ăn mặc của mình.

Vừa vào lớp, có thể nhìn thấy lớp trang điểm diễm lệ trên mặt cô ta, và cả mùi nước hoa nồng đậm trên người cô ta.

Hơn nữa Lâm Kỳ Kỳ hiện tại ngày càng to gan hẹn hò yêu đương cùng Hoắc Cảnh trong trường, trong miệng ngoại trừ trong nhà Hoắc Cảnh có nhiều tiền, thì chính là Hoắc Cảnh đã mua cho cô ta bao nhiêu trang sức.

Hoàn toàn không còn dáng vẻ của một học sinh cấp ba. Nhưng cô ta lại không phát hiện, tất cả cảm giác ưu việt hiện tại của cô ta đều dựa vào bề ngoài và đàn ông.

Kịch bản đang từng bước sụp đổ.

Trong lớp, giáo viên đặt câu hỏi cho cô ta một đề mục rất cơ bản. Lâm Kỳ Kỳ bướng bỉnh nói: “Cô ơi, vấn đề đơn giản như vậy còn hỏi em làm gì?”

Tôi nhíu mày nhìn về phía cô ta, nghe được nội tâm của cô ta: 【 Phiền chet đi được, vì những vấn đề này mà lãng phí điểm thưởng thì thật vô dụng, tôi còn muốn giữ lại để công lược nam chính nữa đó! 】

Cô giáo nhìn cô ta với vẻ không tán thành: “Gần đây có phải em chơi đùa quá nhiều rồi không?”

Lâm Kỳ Kỳ không phục nói: “Cho dù em có chơi như thế nào, em vẫn có thể đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại!”

Lời này đừng nói là tôi, mà cả lớp đều hít một hơi khí lạnh, khẩu khí thật lớn!

Giáo viên thất vọng nhìn cô ta, thở dài nói: “Chỉ mong là vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.