Tiền Đồ Rực Rỡ

Chương 3


11

Tuy rằng Lâm Kỳ Kỳ ăn uống vui chơi không ít, nhưng thành tích của cô ta vẫn vững chắc.

Cuộc thi thứ hai, tên cô ta vẫn đứng đầu bảng, là mầm non Thanh Bắc được các giáo viên của khoa công nhận.

Lúc kiểm tra thành tích, ban đầu có vài bạn học trong lớp cười nhạo tôi:

“Nói rồi, cậu vĩnh viễn thi không lại Lâm Kỳ Kỳ.”

“Còn tưởng rằng vào lớp thi đấu thì thế nào chứ.”

Lâm Kỳ Kỳ ngoài miệng oán trách: “Các cậu đừng nói như vậy, Úc Trúc đã rất cố gắng rồi, các cậu như vậy cậu ấy sẽ buồn lắm.”

Nhưng ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi tràn đầy đắc ý, nội tâm nói: 【 Cố gắng như vậy có ích lợi gì? Cô chỉ là một nữ phụ, vĩnh viễn không sánh bằng nữ chính.】

Tôi lạnh nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trước không nói thành tích của tôi cũng đủ đậu vào trường trọng điểm. Hơn nữa lần thi mô phỏng này, điểm số chênh lệch giữa tôi và Lâm Kỳ Kỳ từ hơn 30 điểm trước biến thành hơn 10 điểm bây giờ.

Ai nói nỗ lực là vô ích? Thành tích chính là minh chứng tốt nhất bày ra trước mắt. Sau hai kì thi thử, có một lần họp phụ huynh.

Lâm Kỳ Kỳ là người đứng đầu, phụ huynh tự nhiên sẽ lên đài tiếp nhận khen thưởng.

Tôi nhìn người phụ nữ mặc vàng đeo bạc trên đài, vẻ mặt đắc ý nói: “Kỳ Kỳ nhà chúng tôi có đầu óc thông minh, không cần cố gắng cũng có thể thi hạng nhất, chắc chắn là nhờ vào gien ưu tú trong nhà.”

Lời này vừa nói ra, khiến một đám phụ huynh nghiến răng. Sau đó, mẹ tôi lên sân khấu phát biểu.

Trước khi đến bà đã cố ý thay một bộ quần áo sạch sẽ, đứng trên sân khấu vò góc áo.

“Thật ra tôi không có kinh nghiệm gì trong việc giáo dục con trẻ nhưng tôi biết cố gắng thì không bao giờ là sai. Úc Trúc nhà chúng tôi không tính là đứa trẻ thông minh, cho nên vừa vào cấp 3, mỗi ngày con bé chỉ ngủ bốn năm tiếng. Thành tích hôm nay là minh chứng cho sự cố gắng không ngừng nghỉ của con bé, là một người mẹ tôi cũng không có yêu cầu gì khác hay hy vọng điều gì, chỉ cần con cái biết cố gắng là tốt rồi!”

Dưới đài vang lên một tràng vỗ tay, rất nhiều bạn học cùng phụ huynh nhìn tôi với ánh mắt khâm phục.

12

Cuộc họp phụ huynh kết thúc, mẹ tôi được rất nhiều phụ huynh vây quanh, xin thỉnh giáo kinh nghiệm. Tôi biết bà ấy còn ca tối ở siêu thị, nên xông vào cười rồi kéo bà ấy ra.

Trước khi đến trường bà ấy sợ tôi bị bạn học cười nhạo, nên cố tình giấu áo khoác đồng phục của siêu thị trong cặp sách của tôi.

Giờ phút này thấy tôi công khai lấy ra, bà ấy còn có chút khẩn trương, tôi trấn an bà: “Chúng ta kiếm tiền một cách quang minh chính đại, có cái gì phải sợ chứ? Mẹ, mẹ mau đi làm đi!”

Bên cạnh truyền đến một giọng nói sắc bén: “Kỳ Kỳ, con thấy không? Nếu như không có tiền mẹ cũng sẽ vất vả như vậy để kiếm tiền cho con đi học, cho nên con nhất định phải bắt được tiểu thiếu gia Hoắc Cảnh đó!”

Trong lúc nói chuyện, bà ta xoay xoay chiếc nhẫn bảo thạch trên tay, đắc chí nói: “Hàng nhập khẩu thật đúng là khác biệt, soi dưới ánh mặt trời nhìn thật sáng ngời!”

Vẻ mặt Lâm Kỳ Kỳ phức tạp, rõ ràng có một chút khó xử, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại đắc ý giống như lừa mình dối người nhìn về phía tôi.

Vừa vặn Hoắc Cảnh đi tới, ba mẹ hắn không thích tham dự những cuộc họp phụ huynh như này, cho nên lúc này hắn chỉ đến một mình.

Mẹ Lâm Kỳ Kỳ nhìn thấy Hoắc Cảnh giống như gặp được thần tài, hai mắt phát sáng: “Tiểu Cảnh à, chiếc nhẫn con tặng dì này thật quá quý giá, dì cũng không biết cảm ơn con như thế nào.”

Hoắc Cảnh không thèm để ý nói: “Không có gì, chỉ là một món đồ chơi nhỏ, dì thích là tốt rồi, dì thích Kỳ Kỳ cũng thấy vui vẻ.”

Lâm Kỳ Kỳ ở một bên nghe được khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, thẹn thùng dựa vào trong lòng Hoắc Cảnh.

Chờ tiễn mẹ Lâm Kỳ Kỳ đi, Lâm Kỳ Kỳ và Hoắc Cảnh dính chặt nhau.

“Bảo bối, thật cám ơn anh đã tặng quà cho mẹ em.”

“Cảm ơn anh? Vậy em cần phải nghĩ thưởng anh như thế nào đi.”

……

Trong lòng tôi cảm thấy tiếc cho Lâm Kỳ Kỳ.

13

Tuy rằng vào lớp chọn, nhưng cuộc sống của tôi cũng không quá tốt.

Lâm Kỳ Kỳ mỗi lần đều tham gia cùng một cuộc thi với tôi, cô ta là mầm non Thanh Bắc, giáo viên tự nhiên cũng chỉ có thể ủng hộ.

Kết quả đã có, không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta lấy được danh ngạch cử đi học. Lại một lần nữa c//ướp đi cơ hội thuộc về người khác.

Hai tay nắm tinh lực đương nhiên là không đủ dùng, tôi chỉ hận không thể chia thời gian thành hai phần để dùng. Mỗi ngày dựa vào cà phê đen để sống, ngủ thêm năm phút nội tâm cũng có cảm giác tội lỗi.

Tuy rằng kết quả này tôi đã sớm dự liệu, nhưng nội tâm nói không thất vọng là giả. Nhìn ánh mắt dương dương đắc ý của Lâm Kỳ Kỳ, trong lòng tôi thậm chí còn một cảm giác may mắn kỳ lạ.

[Cố gắng 100% là bất khả chiến bại!]

Cô ta có thể bình yên đến Thanh Hoa rồi, vậy có phải sẽ không ai ngăn cản tôi thi tốt nghiệp trung học nữa không?

Tôi không có hứng thú với chuyện yêu hận tình thù của nam nữ chính, tôi chỉ muốn dựa vào sự cố gắng đạt được kết quả mình nên có.

Với gia đình tôi, học tập là cách duy nhất có thể nghịch thiên cải mệnh.

Chúng ta học hành vất vả 18 năm, đặt tất cả hy vọng được ăn cả ngã về không trên một tờ giấy thi, chỉ vì một cơ hội công bằng này mà thôi.

Nhớ tới mẹ mười mấy năm qua một mình nuôi sống tôi, chịu khổ, chịu mệt mỏi.

Nhớ những đêm tối khi tôi một mình vật lộn giữa biển đề, và vô số mùa đông lạnh giá và nắng nóng thiêu đốt mà tôi phải chịu đựng.

Tôi phải thi, tôi phải thi tốt!

14

Lâm Kỳ Kỳ có danh ngạch cử đi học, từ đó cũng không tham gia cuộc thi nào nữa.

Cuối cùng tôi đã trở thành số 1.

Khi có thành tích top ba, trên bảng xếp hạng đỏ rực, tên của tôi đứng đầu bảng. Có người trào phúng, có người thổn thức.

“Quả nhiên không có Lâm Kỳ Kỳ, Úc Trúc mới có thể lên làm đệ nhất.”

Chỉ có tôi nhìn thành tích trên bảng xếp hạng đỏ hốc mắt.

731 điểm, thậm chí còn vượt qua cả chênh lệch điểm số giữa Lâm Kỳ Kỳ và tôi lúc trước.

Cô ta có hệ thống trợ giúp, hơn 720 điểm đã là giới hạn của cô ta. Mà tôi, vượt qua hệ thống của cô ta, vượt qua giới hạn của mình, lấy được thành tích này.

Đây là những gì tôi có được sau khi vật lộn vất vả giữa biển đề trong đêm tối. Ai nói cố gắng là vô dụng?

Tống Tố lặng lẽ đi tới bên cạnh tôi, bất thình lình nói một câu: “Tốt lắm, cao hơn sau điểm so với điểm cao nhất của Lâm Kỳ Kỳ.”

Tâm trạng tôi rất tốt, hiếm khi trêu chọc cậu ta: “Chậc, người được cử đi còn có lòng dạ thanh thản chú ý bảng xếp hạng?”

Khóe môi cậu ta nhếch lên một nụ cười nhạt: “Bước chân cố gắng làm sao có thể dừng lại?”

Rồi lập tức chân thành nói với tôi: “Úc Trúc, cố lên, tôi ở Thanh Hoa chờ cậu.”

Đôi mắt Tống Tố nhìn về phía tôi tỏa sáng, tràn đầy ánh sáng động lòng người. Mà tôi ở trong lòng cảm thán: 【 Kỳ Kỳ, cậu ta có vẻ như đã mất đi một đối tượng rồi. 】

15

Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng tôi có thể không phải chiến đấu với Lâm Kỳ Kỳ nữa. Nhưng khi tôi về nhà, lại nhìn thấy mẹ con Lâm gia ngồi ngay ngắn trong phòng khách nhà tôi.

Mẹ Lâm đánh giá nhà tôi, ánh mắt khinh thường nói: “Cô nhìn nhà các người xem, tường vì thấm mưa mà tróc hết cả ra, đã là thời đại nào rồi, trong nhà ngay cả điều hòa cũng không có, mùa hè còn tốt, mùa đông thì phải làm sao bây giờ?”

“Cô không lo lắng cho mình, cũng phải lo lắng cho đứa nhỏ. Cầm số tiền này đi, có nghĩ đến cuộc sống sau này của Úc Trúc phải như thế nào không?”

“Đừng nói là cô, cho dù Úc Trúc thi vào trường tốt, cả đời cũng khó kiếm được con số này!”

Bên cạnh Lâm Kỳ Kỳ hướng dẫn từng bước nói: “Dì à, dì phải suy nghĩ thật kỹ một chút, cũng không phải là không cho Úc Trúc thi tốt nghiệp trung học, sang năm cậu ấy cũng có thể thi lại, tiền cũng tới tay. Hơn nữa cũng không chậm trễ tiền đồ của cậu ấy, không phải vẹn toàn đôi bên sao?”

Tôi đứng tại chỗ cả người run rẩy, thì ra cô ta vẫn không chịu buông tha tôi, còn đ//ánh chủ ý lên người mẹ tôi!

Mẹ ngồi ở góc sô pha, không nhìn rõ sắc mắt. Thấy mẹ chậm chạp không lên tiếng, trong lòng tôi có chút dao động, một khoản tiền như vậy đối với mẹ mà nói là con số trên trời…

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, mẹ tôi cầm cây chổi trong góc lên đ//ánh về phía bà Lâm.

“Con gái tôi thắp đèn học ban đêm chỉ vì kì thi tốt nghiệp trung học, tôi làm mẹ làm sao có thể bán tiền đồ của nó?”

“Nhà chúng tôi nghèo, nhưng chí không nghèo! Tôi biết con gái tôi có thể làm được những gì với khả năng của mình! Nhiều tiền hơn nữa cũng không sánh nổi ba năm cố gắng của con bé!”

Mẹ Lâm và Lâm Kỳ Kỳ bị đ//ánh đuổi ra khỏi nhà, mẹ Lâm ngoài miệng mắng chửi ầm ĩ, đến nỗi hàng xóm cũng chạy ra xem.

Tôi nhìn chằm chằm vào Lâm Kỳ Kỳ, cô ta ngay cả dũng khí đối mặt với tôi cũng không có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.