1
Đêm sinh nhật lần thứ 22 của tôi.
Chu Thế Quân ở cảng Victoria bắn pháo hoa cả đêm để chúc mừng sinh nhật tôi.
Đêm đó là hai năm kể từ khi chúng tôi ở bên nhau, cũng là năm thứ hai hắn cùng tôi đón sinh nhật.
Trong phòng tiệc, mấy vị phu nhân có quan hệ tốt đang cùng nhau uống trà và trò chuyện.
Lúc đó cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Triệu Diệc Lan mặc một chiếc váy dài cao cấp của Hương gia, xách túi Hermes, trực tiếp ngồi vào chiếc ghế đối diện tôi.
Thiếu chút nữa là cô ta đã đính hôn với Chu Thế Quân, bởi vậy rất ác cảm đối với tôi.
Hai năm qua nếu có cơ hội, Triệu Diệc Lan luôn mượn cớ làm khó dễ hoặc sỉ nhục tôi.
Hôm nay Chu Thế Quân hào phóng chi rất nhiều tiền mừng sinh nhật tôi, đương nhiên Triệu Diệc Lan càng oán hận tôi.
“Chị Lan Lan, Chu tiên sinh sắp tới rồi…..”
Có người lo lắng cô ta sẽ làm tôi xấu hổ, nên cố gắng ra mặt hòa giải.
Triệu Diệc Lan lại cong môi cười, nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi nói một câu: “Bộ váy hôm nay của cô không tệ, rất hợp với cô.”
2
Tôi có chút ngạc nhiên mở to mắt, mọi người cũng kinh ngạc không thôi.
Đáy mắt Triệu Diệc Lan ý cười càng sâu, giọng nói lại càng thêm hiền lành:
“Vừa rồi nghe người ta hỏi Chu tiên sinh, chính miệng ngài ấy nói chuyện tốt của cô sắp đến rồi.”
Triệu Diệc Lan cười tươi như hoa, từ trong túi xách lấy ra một hộp gấm đưa cho tôi.
“Cảnh tiểu thư, đây là quà sinh nhật tôi cố ý chuẩn bị cho cô.”
Tôi không hiểu, nhưng vì không muốn gây bất hoà nên tôi nhận món quà rồi cảm ơn.
Lúc cô ta rời đi, lại mỉm cười ý tứ sâu xa nói một câu:
“A đúng rồi, sinh nhật vui vẻ nha Cảnh tiểu thư, chúc cô năm nào cũng có ngày như hôm nay.”
Tôi nắm chặt cái hộp, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Lát sau Chu Thế Quân tự mình tới đón tôi.
Hắn cởi áo khoác khoác cho tôi, xách túi xách, khiến mấy vị phu nhân phía sau đều che miệng cười khúc khích.
Đáy lòng tôi cũng vui mừng theo, kéo cánh tay hắn đi ra ngoài: “Chu tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?”
Chu Thế Quân cúi đầu nhìn tôi một cái, vuốt phần tóc trên trán tôi: “Em sẽ biết ngay thôi.”
3
Xuống du thuyền tư nhân của Chu Thế Quân, lúc này tôi mới chú ý tới trên bến tàu đậu rất nhiều xe sang trọng.
Nổi bật nhất chính là một chiếc Rolls Royce có tới ba biển số.
Mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông dáng người cực cao, đang dựa mình vào đầu xe hút thuốc.
Gió đêm thổi tới, tôi cảm thấy có chút lạnh, không khỏi nắm chặt vạt áo.
“Chu tiên sinh?”
Nhiều người như vậy, nhưng lại yên tĩnh đến bất thường, trong lòng tôi bỗng nhiên có chút sợ hãi không nói nên lời.
Chu Thế Quân rũ mắt, sờ sờ tóc của tôi.
“Ương Ương, đêm nay có vui không?”
“Vui chứ.”
Chu Thế Quân cười cười, ngón tay lướt qua mặt của tôi: “Hai năm nay, tôi có yêu thương em không?”
Tôi gật đầu, hắn đối xử với tôi thật sự rất tốt, tận tâm, chung thủy, tôn trọng.
“Vậy em có nguyện ý vì tôi làm một chuyện hay không?”
Tôi không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên.”
Ý cười trong đáy mắt Chu Thế Quân thu lại, hắn nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi, muốn tôi xoay người.
Tôi có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc cho động tác của hắn.
“Ương Ương ngoan, có thấy người đàn ông kia không?”
Tôi lại nhìn về phía người đàn ông đó.
Dưới bóng đèn, mơ hồ có thể nhìn thấy sườn mặt anh tuấn của người đàn ông.
Tôi quay đầu nhìn Chu Thế Quân: “Thấy rồi, anh ta là bạn của ngài sao?”
Chu Thế Quân buông tay ra, nhìn đáy mắt tôi không còn một tia cười ôn hòa.
“Sau này, em sẽ đi theo hắn.”
Tôi giật mình chừng ba giây: “Chu tiên sinh?”
4
Chu Thế Quân không nhìn tôi nữa, lui về phía sau một bước.
Vệ sĩ của hắn đi tới, một trái một phải bắt lấy cánh tay tôi: “Cảnh tiểu thư, đi thôi.”
Tôi bất động, đầu óc trống rỗng, theo bản năng mà giãy dụa.
Chu Thế Quân tựa hồ không kiên nhẫn nhíu mày, xoay người rời đi.
Thái độ của hai tên vệ sĩ càng lạnh hơn: “Cảnh tiểu thư, cô đừng tự chuốc lấy phiền phức.”
Nhưng tôi hoàn toàn không nghe lọt, giống như là điên cuồng đá, đánh, cắn xé, hình như bọn họ cũng sợ điều gì đó, không dám ra tay nặng với tôi.
Tôi nhân cơ hội thoát ra, khóc lóc chạy về phía Chu Thế Quân cầu xin.
Chu Thế Quân rũ mắt nhìn tay của tôi, tôi nắm chặt cánh tay của hắn, dùng hết toàn lực, đầu ngón tay đều nắm tới trắng bệch.
Nhưng hắn chỉ lạnh lùng tách từng ngón tay tôi ra: “Biết vì sao tôi vẫn không chạm vào em không, Ương Ương?”
Giọng nói hắn âm trầm, nhưng lại như sấm sét ầm ầm bên tai tôi.
Ngón tay gần như bị bẻ gãy, đau đến thấu tim, nhưng tôi lại giống như không cảm nhận được.
Nước mắt mãnh liệt rơi xuống dữ dội.
Hoá ra là vậy, hắn đối với tôi ôn nhu, tôn trọng, bao dung là khiến cho tôi rung động, làm cho tôi cảm động.
Tất cả đều là vì vào thời khắc mấu chốt, có thể bán được giá tốt hơn.
Tôi giơ tay gạt nước mắt đi, nhìn chằm chằm vào hắn: “Chu Thế Quân, ngài chắc chắn sao?”
5
“Đúng.”
“Sẽ không thay đổi quyết định đúng không?”
“Đúng.”
“Sẽ không hối hận?”
“Đương nhiên.” Hắn tự phụ cười khẽ một tiếng: “Chu Thế Quân tôi đời này làm mọi chuyện luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, chưa bao giờ hối hận.”
Tôi cũng cười: “Được.”
“Chu tiên sinh, ngài từng cứu tôi một lần.”
“Lúc này, coi như tôi trả lại ân tình cho ngài.”
Chu Thế Quân hơi nhíu mày, lại phất tay kêu bảo vệ tới.
“Không cần, tôi sẽ tự mình đi.”
Tôi nhìn hắn lần cuối, giơ tay cởi áo khoác trên người ra.
Chu Thế Quân nhíu mày.
Đêm khuya gió lạnh, một chiếc váy mỏng dài, không ngăn được nửa cơn gió lạnh.
Nhưng có lạnh hơn nữa, cũng không bằng sự lạnh lẽo của lòng người.
Chu Thế Quân châm một điếu thuốc, nhìn về phía tôi: “Qua một ít thời gian nữa, tôi sẽ đón em.”
Tôi cười tự giễu, không trả lời.
Lúc xoay người đi, đối diện với tầm mắt của người đàn ông kia.
Người nọ cầm điếu thuốc và đi về phía tôi.
Gió cuốn vạt áo khoác dài lên, lộ ra một đoạn quần tây thẳng tắp.
Người đàn ông dáng người cao, chân dài, vài bước đã đi tới trước mặt tôi.
Sau đó, hắn cởi áo khoác ném cho tôi: “Mặc vào.”
6
Tôi ôm áo khoác trong lòng, ngửi được một mùi xì gà rất nồng.
Ngay sau đó, lại ngoan ngoãn im lặng khoác áo khoác lên người.
Người đàn ông dường như rất hài lòng với sự nghe lời của tôi, đưa tay ôm tôi vào lòng.
Động tác của hắn có chút mạnh, chóp mũi của tôi đập vào ngực rắn chắc của hắn, đau đến trong nháy mắt liền rơi nước mắt.
“Chu tiên sinh, món nợ lúc trước đã được huỷ bỏ.”
Chu Thế Quân đứng ở xa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi.
Tôi cũng im lặng nhìn hắn, ngoan ngoãn mặc cho người đàn ông kia ôm tôi vào lòng.
Tôi vốn có tính nhu mì và điềm tĩnh.
Chu Thế Quân cũng từng nói mấy lần, hắn thích nhất chính là điểm này của tôi.
Hắn còn nói, mỗi lần tôi ngoan ngoãn nhìn hắn, mềm mại nói “Được”, hắn đều hận không thể tặng những thứ tốt nhất trên thế giới này cho tôi.
Cho đến giờ phút này, tôi vẫn rất ngoan.
Hắn tặng tôi người khác, tôi cũng chỉ khóc một tiếng, hỏi một câu.
Liền ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng thoạt nhìn biểu tình hiện giờ của hắn, lại không có nửa điểm vui.
“Được, như lời Thẩm tiên sinh nói, xóa bỏ.”
Chu Thế Quân khẽ vuốt cằm, tay buông xuống, lại không biết từ lúc nào nắm chặt.
“Đi thôi.” Người đàn ông bên cạnh ôm lấy tôi, xoay người đi về phía xe.
Tôi xoay người theo hắn, cho tới lúc lên xe, cũng không quay đầu lại.
7
Xe khởi động, tôi ngồi trong khoang xe ấm áp, nước mắt lại rơi xuống.
Thật sự mũi đau dữ dội, căn bản không khống chế được.
Thẩm Ngạn Đông liếc tôi một cái: “Còn khó chịu?”
Tôi cúi đầu gạt nước mắt, không lên tiếng.
Thẩm Ngạn Đông cười nhạo một tiếng: “Loại đàn ông đó có gì phải lưu luyến chứ.”
Đúng vậy, loại đàn ông đó có cái gì tốt mà không bỏ được chứ.
Tôi chỉ đau lòng vì quá khứ của mình là một kẻ ngốc mà thôi.
Nước mắt không khỏi rơi càng dữ dội.
Thẩm Ngạn Đông lại giống như có chút tức giận: “Còn khóc nữa, lão tử sẽ ném cô xuống!”
Tôi hoảng sợ, vội vàng lau nước mắt.
Đầu chóp mũi ửng đỏ nhìn về phía hắn: “Không phải, vừa rồi là do anh kéo tôi quá mạnh, làm cho tôi đụng trúng ngực anh, nên tôi mới khóc…”
“Lão tử làm cô đau lúc nào?”
“Chính là, chính là vừa rồi anh ôm tôi vào lòng, đập, đập trúng.” Tôi vội vàng giải thích trong sự lúng túng.
Thẩm Ngạn Đông ngẩn ra, chợt đưa tay nắm cằm, nâng mặt tôi lên.
Quả nhiên mũi đỏ lên, hình như còn có chút chảy máu.
Thẩm Ngạn Đông trầm mặc mấy giây, cầm khăn giấy đưa cho tôi: “Yếu ớt.”
“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy khăn giấy, nhịn không được lại nhìn hắn một cái.
Khuôn mặt này ngược lại rất anh tuấn, thậm chí còn đẹp hơn Chu Thế Quân.
Chỉ là cả người toát ra sự lạnh lùng, có chút hung dữ, có chút dọa người.
Tôi nhịn không được lén lút nhích sang bên kia, kéo dài khoảng cách với hắn.
8
Nơi ở của Thẩm Ngạn Đông ở Hồng Kông là biệt thự độc lập nằm trên bán đảo Thạch Áo.
Vào cửa, tôi liền bị người hầu mang đi tắm rửa thay đồ.
Sau đó đưa đến phòng ngủ của Thẩm Ngạn Đông.
Vừa vào cửa, Thẩm Ngạn Đông từ phòng tắm đi ra.
Cả người ướt sũng, chỉ tùy tiện buộc khăn tắm trên eo.
Thoáng chốc tôi bối rối đến không biết nên nhìn chỗ nào.
Thẩm Ngạn Đông ngậm điếu thuốc, cười một tiếng, ném khăn lông cho tôi:
“Sấy tóc cho tôi.”
Tôi ngoan ngoãn đi tới sau lưng hắn, trước tiên dùng khăn lông lau khô tóc cho hắn, mới mở máy sấy.
Chỉ là vừa mới sấy một lúc, Thẩm Ngạn Đông bỗng nhiên giơ tay rút phích cắm.
Tiếp theo ôm lấy tôi, trực tiếp ném tôi lên giường.
“Thẩm, Thẩm tiên sinh…..”
Tôi sợ tới mức đôi mắt mở to, dùng cả tay lẫn chân bò dậy muốn trốn.
Thẩm Ngạn Đông một tay đặt ở trên giường, một tay liền đè tôi lại.
“Cảnh Vị Ương, lá gan không nhỏ, dám câu dẫn tôi.”