Tình Vị Ương

Chương 2


9

Tôi câu dẫn hắn khi nào?

“Tôi không có!” Tôi tức giận đến trợn tròn mắt.

Thẩm Ngạn Đông bật cười, ngón tay thô ráp rơi vào áo ngủ tơ tằm mỏng manh của tôi.

“Vừa rồi đứng sau lưng tôi, người cọ tới cọ lui không phải cô sao?”

Tôi tức nghẹn, áo ngủ này là do người của hắn ép tôi mặc.

Và không có mảnh đồ lót nào cho tôi cả!

Bây giờ đang ở dưới mái nhà của người ta, tôi có cách gì chứ?

Hắn bảo tôi sấy tóc cho hắn.

Vóc dáng hắn cao như vậy, tôi kiễng chân mất sức nên mới miễn cưỡng chạm tới….

Thấy tôi tức giận muốn khóc, Thẩm Ngạn Đông lại càng hăng hái.

“Cảnh Vị Ương, người quyến rũ tôi là cô, tự chịu đi.”

Khi áo ngủ bị xé ra, tôi quay mặt đi, cắn chặt môi, nhắm mắt lại.

Chu Thế Quân chưa từng chạm vào tôi, trước kia đối với tôi mà nói, là cảm động được quý trọng được để ý.

Hôm nay lại càng giống như là một loại sỉ nhục khó có thể mở miệng.

Chỉ là, tôi không ngờ lại đau như vậy.

Phản ứng thân thể theo bản năng cùng nước mắt mãnh liệt, liền đâm thủng tầng ngụy trang buồn cười kia.

Thẩm Ngạn Đông lại càng bất ngờ hơn.

Hắn ngừng động tác, nhìn tôi khóc đến phát run, một hồi lâu mới mắng một tiếng: “Đệt.”

“Cảnh Vị Ương, con mẹ nó cô là lần đầu tiên?”

10

Thẩm Ngạn Đông cúi người xuống, muốn giúp tôi lau nước mắt.

Nhưng nước mắt của tôi lại như vỡ đê, làm thế nào cũng không ngừng được.

Hắn lau dần mất kiên nhẫn, đứng dậy muốn đi: “Được rồi được rồi, lão tử không làm nữa.”

Tôi khóc nức nở, lại mở to mắt sưng đỏ nhìn về phía hắn: “Không cần.”

“Cảnh Vị Ương?”

“Đã đau rồi, tôi không muốn đau thêm lần thứ hai.”

Tôi nghĩ đến đau đớn làm cho da đầu người ta tê dại kia, liền cảm thấy sởn gai ốc.

“Anh đừng để cho tôi uổng phí lần đầu này.”

Tôi khóc đến đáng thương lại ấm ức, Thẩm Ngạn Đông lại giống như bị lời nói của tôi chọc cười.

Hắn đưa tay ôm tôi vào trong ngực: “Cảnh Vị Ương, lúc này nói những lời này với đàn ông, nếu cô thật sự chết cũng không biết mình chết như thế nào.”

Tuy rằng hắn nói tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn rõ ràng cảm giác được một chút ôn nhu.

Khi tiếp tục chuyện đó, hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cho đến khi mọi chuyện kết thúc.

Tôi nằm trên gối không muốn động đậy, Thẩm Ngạn Đông mặc quần ngủ đi lấy nước.

Lại cho tôi uống một ly.

“Đi tắm?”

“Mệt mỏi quá, không muốn động đậy.”

“Yếu ớt.”

Thẩm Ngạn Đông đặt ly xuống, xoay người ôm lấy tôi: “Ôm chặt, ngã xuống lão tử cũng mặc kệ cô.”

Tôi sợ đến mức vội vàng ôm cổ hắn.

11

Ngày hôm sau khi thức dậy, trên giường đã sớm không còn bóng dáng của Thẩm Ngạn Đông.

Tôi đứng dậy, ngồi trên giường hoảng hốt một lúc lâu.

Mới lấy lại tinh thần, tự nhủ bản thân đã sớm không ở Chu gia, mà là ở trong biệt thự của Thẩm Ngạn Đông.

Chu Thế Quân tặng tôi cho Thẩm Ngạn Đông.

Giống như tặng một món hàng.

Tôi cười tự giễu, đứng dậy xuống giường.

Sau khi rửa mặt xuống lầu, đã thấy phòng khách dưới lầu không ngừng có người ra vào, vô cùng náo nhiệt.

“Cảnh tiểu thư, cô dậy rồi?”

“Cô thích ăn kiểu Tây hay kiểu Trung?”

“Thẩm tiên sinh bảo người mua đồ cho cô đều đã mang tới, lát nữa cô dùng bữa tối xong thì xem thử có thích hay không.”

“Mua đồ cho tôi?”

Tôi nhìn thùng giấy và những các hộp lớn nhỏ gần như chất đầy phòng khách, có chút kinh ngạc.

“Vâng, Thẩm tiên sinh nói, sau này cô sẽ ở đây, có rất nhiều thứ phải mua.”

“Thẩm tiên sinh cũng sẽ ở nơi này sao?”

“Đương nhiên, Thẩm tiên sinh chỉ cần trở về Hồng Kông, sẽ ở lại nơi này.”

Tôi kinh ngạc đứng trong chốc lát, mới nói: “Vậy làm phiền giúp tôi chuẩn bị một phần bữa sáng kiểu Tây, cảm ơn.”

“Được, Cảnh tiểu thư, cô chờ một chút.”

12

Dùng cơm xong, người hầu trong nhà chờ tôi qua xem đồ đạc mới được mua.

Quả thực bao gồm tất cả những gì cần thiết hàng ngày.

Thẩm Ngạn Đông không phải là một tiên sinh cẩn thận ôn hòa.

Ví dụ như chuẩn bị quần áo, hắn có lẽ lười phí thời gian chọn lựa.

Trực tiếp quét sạch tất cả quần áo của mùa này và mùa sau của các thương hiệu lớn, nhét đầy phòng thay đồ thật lớn trên lầu.

Mỹ phẩm dưỡng da và mỹ phẩm cũng là dòng dành phu nhân cao cấp nhất của Nhất Thủy.

Túi xách càng không cần phải nói, Hermes đều có một đống.

Và điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là đồ trang sức.

Kim cương rực rỡ muôn màu căn bản đếm không hết.

Trong hộp trang sức thậm chí còn có hai viên kim cương đỏ.

Phải biết rằng kim cương đỏ quả thực cực kỳ hiếm thấy, trên thế giới quá lắm cũng chỉ khai thác ra hai ba mươi viên.

Viên lớn nhất cũng không vượt quá 6 carat.

“Cảnh tiểu thư, cô xem có cần mua thêm gì không?”

“Đã đủ rồi.”

Tôi cảm thấy có chút cảm xúc lẫn lộn: “Thay tôi nói một tiếng cảm ơn với Thẩm tiên sinh.”

Sự thật là Chu Thế Quân đối với tôi cũng vô cùng tốt, hằng ngày tôi cũng được coi như là sống xa hoa lãng phí.

Nhưng cũng bằng như này.

Tôi chỉ có thể kết luận là ham muốn chinh phục và lòng hiếu thắng của đàn ông.

Có lẽ là Thẩm Ngạn Đông muốn đè đầu Chu Thế Quân.

Bằng không không có cách nào giải thích, tại sao hắn lại đối với một người phụ nữ mới quen đã hào phóng như vậy.

13

Mười mấy công nhân vận chuyển qua lại mấy chuyến.

Mới sắp xếp những đồ này cho gọn gàng.

Buổi chiều, Thẩm Ngạn Đông gọi điện thoại tới: “Buổi tối có một bữa tiệc từ thiện, em tham gia với tôi.”’

“Đợi lát nữa đội trang điểm sẽ qua, ăn mặc chỉnh chu một chút.”

Tôi ngồi trước gương và cảm thấy mình như một con búp bê Barbie.

Nhà tạo mẫu và thợ trang điểm khen thế nào, một chút hứng thú tôi cũng không có.

Cho dù lễ phục trên người là vật quý giá nhất trong vật quý giá, giá trị mấy trăm vạn.

Cho dù một chuỗi Phỉ Thúy trên cổ có giá trị hơn trăm triệu.

Nhưng thần trí tôi vẫn có chút hoảng hốt.

Hôm qua tôi còn là bạn gái của Chu Thế Quân.

Hôm nay trở thành người phụ nữ của Thẩm Ngạn Đông.

Cho dù ăn mặc có ngăn nắp xinh đẹp như thế nào, ở trong mắt người khác, cũng chỉ là trò cười mà thôi.

Thậm chí tôi đã nghĩ đến, trong bữa tiệc những phú bà cùng thiên kim tiểu thư trước kia đối xử tốt với tôi.

Lúc này đây nếu nhìn thấy tôi tránh còn không kịp, trong mắt đều là sự chán ghét.

Nhưng tôi cũng chỉ có thể kiên trì đi về phía trước.

14

Đúng sáu giờ, Thẩm Ngạn Đông trở về đón tôi.

Vẫn là chiếc Rolls Royce treo ba bảng kia, phô trương đến cực hạn.

Tôi ngồi lên xe, Thẩm Ngạn Đông liền ôm tôi vào lòng, hắn xoa bóp mặt tôi:

“Sao lại trong không vui như vậy?”

“Không có.”

“Cảnh Vị Ương, tôi không có mù.”

“Thẩm tiên sinh, tôi có thể không đi không?”

Thẩm Ngạn Đông hứng thú thưởng thức vành tai tôi: “Thế nào, sợ nhìn thấy tên họ Chu kia?”

Tôi rũ mắt: “Không muốn tham gia, loại hoạt động này luôn rất nhàm chán, lại ăn không đủ no.”

Thẩm Ngạn Đông nghe vậy không khỏi nở nụ cười: “Có tôi đây, em muốn làm gì thì làm, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

“Nhưng váy rất chật.”

Tôi mặc một chiếc váy đuôi cá rất tôn dáng người, uống nhiều một ngụm nước cũng sẽ làm nổi bật cái bụng nhỏ nhắn.

Ngón tay thon dài của Thẩm Ngạn Đông đặt trên bụng bằng phẳng của tôi:

“Cảnh Vị Ương, em sống như vậy có mệt không?”

Tôi có chút mờ mịt.

Chu Thế Quân đối với tôi vô cùng tốt, có thể nói nuông chiều đến cực điểm.

Nhưng hai năm nay, tôi cũng không dám có nửa điểm buông lỏng.

Từ đầu đến chân đều tinh xảo đến tỉ mỉ.

“Ở bên cạnh tôi em không cần lo lắng những vấn đề này, vui vẻ là tốt rồi.”

Thẩm Ngạn Đông liếc tôi một cái: “So với xinh đẹp, đương nhiên là ăn no quan trọng hơn.”

15

Đến bữa tiệc, rất nhanh đã có người tới nịnh nọt nói chuyện.

Thẩm Ngạn Đông gọi trợ lý dẫn tôi đến khu nghỉ ngơi ăn uống.

Tuy rằng hắn nói tôi muốn làm gì thì làm, vui vẻ là tốt rồi.

Nhưng tôi vẫn không dám ăn thêm mấy miếng, liền đặt nĩa xuống.

Có rất nhiều người quen, nhưng như tôi nghĩ, không ai đến chào tôi.

Tôi cũng vui vẻ thoải mái.

Lúc đang chơi điện thoại di động, Triệu Diệc Lan lại đi tới.

“Cảnh tiểu thư.” Triệu Diệc Lan từ trên cao nhìn xuống tôi, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo nụ cười kiêu căng.

Tôi nghĩ đến ngày đó cô ta tiếp cận khác thường, chắc chính là bởi vì đã sớm biết chuyện tôi bị Chu Thế Quân làm quà tặng cho người ta.

Cô ta là cố ý, nâng tôi lên, rồi lại nhìn tôi chê cười.

“Có chuyện gì sao?”

Triệu Diệc Lan ngồi xuống đối diện tôi, quan sát tôi vài lần, mới nói: “Cảnh tiểu thư hình như sống cũng không tệ lắm.”

Tôi không biết trả lời như thế nào, chỉ thản nhiên cười cười.

Triệu Diệc Ngươi lại nói: “Vị Thẩm tiên sinh kia, nghe nói tính tình rất không tốt, Cảnh tiểu thư chịu ấm ức rồi.”

Cái này thì không có.

“Cô muốn nói cái gì?”

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở Cảnh tiểu thư một câu, cô sẽ không thật sự cho rằng Thế Quân còn có thể đón cô trở về chứ.”

Tôi bình tĩnh nhìn về phía cô: “Triệu tiểu thư, tôi sẽ không trở về.”

Triệu Diệc Lan có chút ngoài ý muốn: “Thế nào, cô đây là quyết tâm cùng Thẩm Ngạn Đông?”

“Cảnh tiểu thư, tôi có lòng tốt khuyên cô một câu, Thẩm Ngạn Đông là người liếm máu trên lưỡi dao, cô đi theo anh ta, sẽ không có kết quả tốt.”

“Triệu tiểu thư, đây là việc riêng của tôi.”

Tôi đứng lên: “Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”

“Cảnh Vị Ương.”

Triệu Diệc Lan cũng đứng dậy theo, giọng nói mang theo vài phần không cam lòng: “Thật ra mà nói, trong lòng Thế Quân rất nhớ cô…”

Tôi cười rất nhẹ rất thoải mái: “Vậy sao? Vậy phải cảm ơn Chu tiên sinh nhớ thương.”

“Cô thật sự buông tay Thế Quân à?”

Tôi không quay đầu lại: “Triệu tiểu thư, là ngài ấy buông tay tôi trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.