“Có thai là chuyện tốt, có thai….”
Bùi Sam Sam phản ứng lại, mãnh liệt trừng to mắt.
“Của tên chó má Chu Từ Thâm kia sao?”
“Ừm.”
“Vãi! Vậy cậu phải làm sao, nói với anh ta à?”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu: “Không nói, dù sao bọn tớ cũng sắp ly hôn rồi.”
Bùi Sam Sam dừng một chút lại nói: “Vậy cậu…muốn giữ đứa bé này lại không?”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng, không biết nên trả lời như nào.
Phản ứng đầu tiên khi cô biết mình mang thai, là muốn bỏ đứa bé này.
Nhưng sau đó, cô đã nghĩ rất lâu.
Đây là ân oán giữa cô và Chu Từ Thâm, không hề liên quan tới đứa bé trong bụng.
Mỗi khi cô nhắm mắt lại, giống như có thể cảm nhận được sinh mạng của đứa bé từng chút một mất đi trong người cô như ba năm trước vậy.
Cái loại cảm giác kia, cô không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa.
Nhưng mà, nếu giữ lại….
Nguyễn Tin Vãn nói: “Không biết…chuyện này sau lại nói.”
Bùi Sam Sam nhìn ra được cô không muốn thảo luận về đề tài này nữa, liền cười ha ha đổi chủ đề:
“Đúng rồi, nói cho cậu một tin tốt, tạp chí chúng ta đã nhất trí khen ngợi các thành phẩm của loạt dây chuyền và nhẫn của “Mối tình đầu”, rất nhiều người đều bắt đầu đặt trong nội bộ, đến lúc đó đưa ra thị trường sẽ bán rất chạy. Bây giờ chỉ thiếu vòng tay….còn chưa đến một tuần nữa là họp báo rồi, có kịp không?”
“Kịp, nhiều nhất ba ngày là có thể xong.”
Bùi Sam Sam thở dài nhẹ nhõm, lại nói: “Haizz, giờ cậu đang mang thai, còn có thể làm ra thành phẩm không, quá trình chế tác khó tránh khỏi phải dùng tới vật dụng hóa học, chi bằng cứ giao cho bên công xưởng đi.”
“Không sao, đeo khẩu trang và bao tay là được.”
“Vậy cậu phải cẩn thận đấy, không được thì nói với tớ.”
Nguyễn Tinh Vãn bật cười: “Yên tâm đi, không sao đâu.”
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Nguyễn Tinh Vãn cầm điện thoại, do dự rất lâu, mới gọi tới số của Chu Từ Thâm.
Điện thoại vang lên mấy tiếng mới được kết nốt, giọng nói đắc ý của Thư Tư Vi truyền đến:
“Bây giờ Chu Tổng đang ở cùng tôi, cô đừng tự rước lấy nhục.”
“Ờ.”
Nguyễn Tinh Vãn không chút do dự cúp điện thoại.
Ở bên kia.
Chu Từ Thâm ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Thư Tư Vi đang cầm điện thoại của anh nhét vào trong quần áo, lạnh lẽo nói:
“Vừa rồi ai gọi đến vậy?”
Thư Tư Vi ánh mắt né tránh: “Không, không….”
Chu Từ Thâm giở điện thoại ra, thấy bản ghi Nguyễn Tinh Vãn gọi tới một phút trước.
Anh nâng mắt, nhìn về phía Thư Tư Vi.
Lúc này, đối tác vẻ mặt hớn hở bước tới: “Chu tổng, may mà cậu còn chưa đi, tôi đã đặt một phòng ở Hoàng Hôn, chúng ta cùng đi vui vẻ nhé.”
Chu Từ Thâm nói: “Cô Thư mới là vai chính của lần hợp tác này, tôi không đi đâu, mọi người cứ chơi vui vẻ nhé.”
Thư Tư Vi hơi vội vàng nói: “Chu tổng….”
Chu Từ Thâm gật đầu chào hỏi với đối tác xong, liền bước nhanh rời đi.
Sau khi ra khỏi hội sở, Chu Từ Thâm ngồi vào trong xe.
Tài xế nói: “Chu tổng, về nhà thuê hay biệt thự Tinh Hồ?”
Chu Từ Thâm cúi đầu nhìn điện thoại, giọng nói rất nhạt: “Biệt thự Tinh Hồ.”
“Vâng.”
Nửa tiếng sau, Chu Từ Thâm vừa xuống xe, điện thoại lại vang lên.
Vẫn là Nguyễn Tinh Vãn gọi tới.
Sau khi anh bấm nhận, trong điện thoại lại không truyền đến âm thanh gì.
Chu Từ Thâm có chút không kiên nhẫn, vừa tháo cà vạt vừa ngồi xuống sô pha:
“Nói.”
Hai giây sau, bên kia mới truyền đến một giọng nói cẩn thận thăm dò:
“Anh…bận xong rồi à?”
Cuộc điện thoại này Nguyễn Tinh Vãn thực ra cũng xoắn suýt rất lâu mới dám gọi, nhưng nếu cô vẫn kéo dài không giải thích, Chu Từ Thâm sẽ cho rằng cô ngày một thậm tệ hơn, sau này nếu muốn ly hôn, chỉ sợ khó càng thêm khó.
Nhưng mà nếu cuộc gọi này đánh vỡ chuyện tốt của anh ta cũng tốt, coi như bớt giận một chút.
“Bận cái gì?”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng, không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nữa:
“Hôm nay rất xin lỗi anh, tôi nhất thời có chút chuyện, không phải cố ý không đến.”
Chu Từ Thâm lạnh giọng: “Nguyễn Tinh Vãn, tôi đã chờ em 1 tiếng.”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự có chút chuyện đột xuất, anh xem ngày mai có được không, thời gian anh cứ quyết định, hoặc là sáng sớm mai tôi tới cổng cục dân chính chờ anh, anh chừng nào có thời gian thì bớt chút thời gian rảnh rỗi qua đây một chuyến là được.”
“Tôi không rảnh rỗi như em, ngày mai phải đi Bỉ công tác.”
Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy, có chút tiếc nuối: “Vậy à, thôi chờ anh về vậy.”
Có một người chồng làm tổng tài bá đạo chính là bất tiện như vậy đấy, ly hôn thôi cũng phải xếp hàng hẹn trước.
Điện thoại chưa cúp, qua một lúc Chu Từ Thâm lại nói: “Muốn ăn chocolate không?”
Nguyễn Tinh Vãn nhất thời không kịp phản ứng: “Hử?”
Chu Từ Thâm không kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Tôi đi công tác ở Bỉ, hỏi em có muốn ăn chocolate không?”
Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên nhớ ra, lần trước Chu Từ Thâm đi Bỉ, đối tác bên kia tặng cho anh mấy hộp chocolate đặc sản địa phương, anh cầm về sau đó tiện tay vứt trên bàn trà.
Nguyễn Tinh Vãn rất thích ăn.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn mới nói: “Ồ, không cần đâu, cảm ơn.”
Chu Từ Thâm hừ một tiếng, cúp điện thoại.
Nguyễn Tinh Vãn vừa muốn đi ngủ, mấy giây sau, điện thoại lại vang lên.
Chu Từ Thâm nói: “Thuốc giải rượu ở đâu?”
“Vào bếp, đi đến tủ thứ ba từ trái sang, tầng 1, có điều đó là canh giải rượu, phải nấu, nếu anh không biết….”
Đầu bên kia, Chu Từ Thâm hít thở bình tĩnh, tựa như đặc biệt chờ đợi những lời tiếp theo của cô.
Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục: “Thì gọi người hầu dậy.”
Giây tiếp theo, Chu Từ Thâm trực tiếp cúp điện thoại.
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, đặt điện thoại xuống ngã lên giường.
Chả trách Chu Từ Thâm hôm này hòa nhã như vậy, thì ra là do uống rượu.
Mỗi lần anh uống rượu, tính tình sẽ thay đổi rất nhiều, cũng vô cùng dễ nói chuyện.
Có đôi khi cô bị Chu Từ Thâm mắng vừa bực vừa tủi thân, hận không thể mỗi lần trước khi vào cửa, trước tiên phải rót cho anh vài chai rượu rồi lại nói tiếp.
Đương nhiên, có từ đầu đến cuối chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.
………………
Chu Từ Thâm không gọi người hầu dậy, day day huyệt thái dương, sau khi uống một cốc nước lạnh xong, liền lên lầu.
Anh tiến vào phòng ngủ, vừa muốn cầm quần áo đi vào phòng tắm, liền nhìn thấy một hàng đồ nữ đã lâu rồi không ai động tới.
Nguyễn Tinh Vãn hình như đã đi được gần 1 tháng rồi.
Chiều nay, anh ở cổng cục dân chính hỏi Lâm Nam một câu hỏi:
“Một người phụ nữ muốn ly hôn, ngoại trừ muốn đạt được lợi ích ra, còn có nguyên nhân gì khác không.”
Khoảng thời gian này anh quả thực rất phiền muộn, Nguyễn Tinh Vãn nói cô không muốn tiền chỉ muốn ly hôn, nhưng loại viện cớ này rõ ràng là vô căn cứ, cứ nhìn người đàn ông hôm nay náo loạn ở bên dưới Chu thị là có thể đủ để nhìn ra.
Nhưng thái độ của Nguyễn Tinh Vãn lại quyết tuyệt như thế, hôm nay có cơ hội tốt như vậy cô lại không tranh thủ vơ vét anh, quả thực khiến người khác khó hiểu.
Lâm Nam im lặng rất lâu mới dò xét nói:
“Chu tổng, không phải bà chủ cô ấy giận anh đấy chứ?”
“Giận?”