Tình Yêu Từ Hai Phía

Chương 2


4

 

Khi tôi thức dậy thì trời đã sáng hẳn rồi.

 

Phó Nghiên Kinh mặc vest, đi giày da, nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha cạnh giường.

 

Mọi chuyện xảy ra tối qua đều hiện rõ trong tâm trí tôi.

 

Tôi vậy mà thực sự đã trêu chọc học thần thời cao trung lạnh lùng không nhiễm bụi trần, hiện giờ là một ông trùm giới kinh doanh Phó Nghiên Kinh.

 

Là cái loại đem người ta ‘ăn’ sạch sẽ.

 

Xong đời!

 

Da đầu tôi tê dại:

 

“Phó tiên sinh.”

 

Nghe thấy xưng hô này, đôi mắt vốn vui vẻ ôn hòa của Phó Nghiên Kinh trở nên càng lạnh lùng.

 

“Nếu tôi nhớ không lầm, lúc đầu Lâm tiểu thư cũng không phải gọi như vậy.”

 

Tôi bối rối hỏi.

 

“Vậy tôi gọi cậu là gì?”

 

“Chồng ơi.”

 

Cứu với!

 

Tôi thọc chân xuống đất, suýt nữa đào được một căn hộ bốn phòng ngủ một phòng khách luôn rồi:

 

“Tôi có thể giải thích…”

 

Tôi đã cố gắng giải thích với Phó Nghiên Kinh đây là chuyện ngoài ý muốn.

 

“Đây không phải là ngoài ý muốn.” 

 

Đôi mắt hắn dường như biết được trong lòng tôi đang suy nghĩ những gì.

 

“Chúng ta nên…”

 

Tôi còn muốn nói hảo tụ hảo tán đi.

 

“Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.”

 

Phó Nghiên Kinh nói xong, chữ cuối cùng giống như còn có chút tủi thân.

 

“Nhà tôi gia phong nghiêm cẩn.”

 

“Không thể chấp nhận việc tiếp xúc thân mật với người phụ nữ khác ngoài vợ tôi.

 

“Giống như tình huống bây giờ, tôi về nhà sẽ bị đánh gãy chân.”

 

Tôi thật đáng c.h.ế.t mà!

 

Phó Nghiên Kinh thấy tôi hóa đá tại chỗ, tiếp tục bổ sung thêm:

 

“Cậu đã nói, sẽ chịu trách nhiệm với tôi mà.”

 

“Cho nên?”

 

Tôi theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

 

“Kết hôn với tôi, để tôi trở thành người chồng hợp pháp của cậu.”

 

Loảng xoảng……

 

Đây là âm thanh cằm của tôi kinh ngạc muốn rớt ra.

 

Một tài liệu đã được gửi đến điện thoại của tôi.

 

“Đây là danh sách tài sản của tôi.”

 

Không cần phải nói, Phó Nghiên Kinh thực sự là một ông chủ lớn ở Hồng Kông. Bất động sản rực rỡ muôn và vô số khoản đầu tư đều chứng tỏ nguồn tài chính khổng lồ của hắn.

 

Nhưng trong lòng tôi biết rất rõ, chưa bao giờ tôi đòi hỏi những thứ không thuộc về mình.

 

Phó Nghiên Kinh dường như biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, ánh mắt sắc bén từ sau mắt kính đi tới trên đầu tôi.

 

Sau đó, hắn dùng giọng điệu lạnh lùng nhất, nói ra những lời ấm áp nhất:

 

“Sau khi kết hôn, cậu sẽ nắm giữ 50% tài sản của tôi.”

 

Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?

 

Tôi không hề do dự chút nào.

 

Tôi trực tiếp nói:

 

“Hi, chồng yêu!”

5

 

Tôi cùng Phó Nghiên Kinh cầm trên tay cuốn sổ đăng ký kết hôn mới được cấp đi ra khỏi cục dân chính. Một chiếc Rolls-Royce màu đen với ba biển số đang lặng lẽ đợi ở cửa.

 

Hai cuốn sổ đăng ký kết hôn còn chưa kịp cầm nóng tay đã bị Phó Nghiên Kinh thu lại.

 

Tôi quay về Lâm gia một chuyến.

 

Không phải để báo tin vui tôi cùng Phó Nghiên Kinh đã kết hôn cho bọn họ biết.

 

Một chuyện vui lớn như vậy, đương nhiên là để dành cho người mẹ kế cùng với em gái kế của tôi một bất ngờ thật lớn! Đi!

 

Tôi vui vẻ thong thả bước vào, thuận tay lấy một viên gạch trên bồn hoa trước cửa nhà.

 

Trong phòng khách, em kế Lâm Trân Trân là người đầu tiên nhìn thấy tôi:

 

“Ba! Mẹ ! Chị gái cuối cùng cũng đã về rồi!

 

“Chị ơi, tối hôm qua chị đi đâu vậy? Tại sao quần áo trên người lại thay bộ khác rồi?

 

“Lại là mẫu mới nhất của cửa hàng H! Liền biết ba rất thương chị, cho chị nhiều tiền tiêu vặt hơn cả em!”

 

Lâm Trân Trân nói dăm ba câu, đều là ám chỉ tôi đêm không về nhà ngủ, còn ở bên ngoài vui chơi quên lối về.

 

Lửa giận của lão Lâm thành công bùng nổ tới ba thước.

 

“Đồ khốn nạn!”

 

Lâm Trân Trân vẫn còn ngại chưa đủ, tiếp tục châm ngòi thổi gió.

 

“Ba, chị, chị ấy… chị… chị… chị…”

 

Tôi bước thêm vài bước, viên gạch trong tay tôi đã lộ rõ hình dáng.

 

Đồng tử của cô ta giãn ra vì khiếp sợ, lời còn lại của cô ta như thế nào cũng không nói rõ ràng được.

 

“Chuyện là như thế nào?”

 

Lão Lâm ngồi trên ghế sofa, không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn bà ta.

 

Bạch Hân Dao há miệng thở dốc, cũng nhìn thấy được viên gạch trong tay tôi.

 

Sắc mặt bà ta lập tức tái nhợt.

 

Tôi cười hì hì nói: 

 

“Không có việc gì đâu.”

 

“Trở về thu dọn một ít đồ đạc thôi.”

 

Nói xong, tôi làm lơ một nhà ba người, đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai.

 

Trong phòng khách, Bạch Hân Dao hành động như một người mẹ yêu thương con cái, tận tâm lo lắng cho chuyện hôn nhân của tôi.

 

Lão Lâm tức giận đến mức gọi tôi là đứa con ngỗ nghịch.

 

Nhưng mà tức giận thì tức giận, lão Lâm cũng không ngu ngốc đến mức động tay động chân với vị trí của tôi trong công ty.

 

Dù sao thì tôi cũng là người thừa kế duy nhất có quan hệ huyết thống với ông ấy.

 

6

 

Lâm Trân Trân chỉ nhỏ tôi một tuổi.

 

Bạch Hân Dao vốn là một trong những thư ký của cha tôi, còn Lâm Trân Trân được cả Hồng Kông đồn là con gái ngoài giá thú của cha tôi.

 

Sau khi mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, Bạch Hân Dao nhanh chóng mang theo Lâm Trân Trân gả cho ba tôi, vì để tranh dành tài sản, nhiều năm qua bà ta đã kiên trì châm ngòi ly gián, khiến cho mối quan hệ giữa cha con chúng tôi ngày càng xấu đi.

 

Cho đến năm ngoái, tôi đi du học về, tiến vào công ty và bắt đầu từ chức vụ thấp nhất, tôi làm việc ổn định, làm đâu chắc đó và đạt được những kết quả nổi bật được lãnh đạo cấp cao của công ty ghi nhận.

 

Một tháng trước, ba tôi để lộ ra chuyện ông ấy muốn cho tôi thăng chức phó tổng, dần dần tiếp quản công ty.

 

Bạch Hân Dao gấp không chờ nổi mà nghĩ ra chiêu xem mắt này, muốn dùng lợi ích đổi thành trói buộc, động tay động chân vào hôn nhân của tôi.

 

Bất quá bà ta đã suy nghĩ nhiều rồi.

 

Lớn lên trong một gia đình như chúng tôi, không thể nào có người ngu ngốc được.

 

Ngày đầu tiên Lâm Trân Trân vào nhà, tôi liền ném giấy xét nghiệm ADN trước mặt ông ấy.

 

Hai người không hề có quan hệ huyết thống.

 

Ba tôi đã hứa với tôi, người thừa kế sẽ chỉ có mình tôi.

 

Nhưng cũng muốn yêu cầu tôi nhắm mắt làm ngơ với hai mẹ con Bạch Hân Dao.

 

Mẹ con Bạch Hân Dao chủ động khiêu khích, khi tôi nguyện ý chơi đùa với bọn họ, trong mắt tôi bọn họ như những con bọ chét đang nhảy nhót. Tôi không muốn bị người ta gài bẫy, định sẽ phản kích thì ba tôi lại không vui.

 

Ông ấy ngăn tôi lại khi tôi vừa ra khỏi phòng.

 

Mở miệng liền đánh bài tình cảm:

 

“Ba lớn tuổi, chỉ muốn có một người hiểu chuyện ở bên cạnh mà thôi.”

 

Đáng tiếc, tôi bao năm qua đối mặt với sự thiên vị của ông với Bạch Hân Dao, tôi đã luyện được ý chí sắt đá, đã sớm mềm lòng trước bộ dáng này của ông ấy.

 

Tôi cười lạnh lùng: 

 

“Hệ thống điều hoà trong nhà hỏng rồi sao?”

 

“Không có.”

 

“Trong nhà cũng không phải là tân binh trạm dịch, ba cũng nên hiểu chuyện chút, đừng gây rắc rối cho con nữa.”

 

Lão Lâm sửng sốt: 

 

“Ý của con là gì?”

 

“Vậy hai mẹ con kia, một người là món kiện hàng lớn, một người là kiện hàng nhỏ, còn ba, ba của con là một kiện hàng cũ.”

 

“Ba nghe hiểu không?”

 

Tôi mỉm cười.

 

“Đồ khốn nạn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.