3
Người chạy đến trước nhất chính là bố mẹ tôi.
Có điều, khi họ chạy đến, trước mặt đã có một vòng người thật lớn vây quanh đó.
“Con nhà ai rơi xuống thế này?”
Trông mẹ tôi có vẻ rất thích hóng chuyện, tuy giờ phút này bà ta đang hóng chuyện của chính bản thân mình.
Song, lúc này bà ta vẫn còn chưa biết, cho nên vẫn trưng vẻ mặt hưng phấn hỏi quần chúng xung quanh.
Hàng xóm trả lời một cách căng thẳng: “Bây giờ vẫn còn chưa biết con cái nhà ai, đập mặt xuống đất, lúc này chẳng có ai dám động đến cả.”
“Sao lại rơi xuống thế?” Mẹ tôi là một kẻ lắm mồm điển hình, tiếp tục hỏi tới.
Người kia lại trả lời: “Chắc phụ huynh nghiệp chướng nào đó không biết trông chừng con cái, lúc tôi nhìn thấy, đứa bé kia đã leo ra tận ngoài cửa sổ rồi, còn chẳng kịp gọi người, đã thấy nó nhào về phía trước một cái rồi rơi xuống.”
Mẹ tôi tặc lưỡi hai tiếng, gật gật đầu: “Thời buổi bây giờ, có rất nhiều phụ huynh không có trách nhiệm, bọn họ chỉ biết sinh thôi chứ chẳng màng đến việc nuôi nấng, nếu để tâm một chút, sao lại không biết con mình đã mất tích chứ, đợi đến khi phát hiện con mình chết rồi, không phải cũng nên tìm một sợi dây treo cổ luôn.”
Bố tôi cũng ung dung mở miệng: “Trời nóng như thế này, đoán chừng ngủ trưa ngủ đến chết dí luôn rồi, nếu như con cháu nhà tôi xảy ra chuyện thế này, tôi cũng không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa.”
Ông ta nhả ra một ngụm khói, nói với người hàng xóm ở bên cạnh: “Ông nói có đúng không? Con cái xảy ra chuyện, người lớn làm sao có thể sống nổi nhỉ.”
Người hàng xóm kia gật đầu: “Đúng vậy đó, lại còn là con trai nữa. Bây giờ chỉ có mỗi một đứa con trai, nếu xảy ra chuyện, chẳng phải chỗ dựa tinh thần của gia đình sẽ đứt đoạn hay sao.”
Bố tôi lại nhả ra một ngụm khói: “Nói khó nghe một chút chính là đoạn mất hương hỏa của nhà đấy, đả kích này lớn như thế nào chứ. Nếu là cháu tôi, xì xì xì, cháu của tôi phúc khí lớn, không thể nào xảy ra chuyện như, nếu thằng bé không còn nữa, cái mạng già này của tôi cũng không cần thiết giữ lại nữa đâu, tôi tìm một chai thuốc diệt cỏ uống quách cho rồi.”
Người hàng xóm kia vỗ vỗ vai bố tôi: “Lão Tôn, cháu trai của ông rất thông minh, vừa nhìn là biết nó là một đứa bé có phúc khí lớn, nghe nói chỉ mới ba tuổi mà đã biết tận mấy trăm chữ, sau này tuyệt đối sẽ đỗ Đại học Thanh Hoa, làm sao có thể xảy ra chuyện được! Nếu nói cháu trai nhà ông có chuyện, chắc chắn là sau này sẽ trở thành quan lớn, bị bắt vì tội tham ô thì còn tạm được.”
Bố tôi nghe những lời này cũng chẳng hề tức giận, trái lại còn mặt mày hớn hở, mẹ tôi thì mừng đến mức không khép được miệng: “Vậy thì đúng rồi, Diệu Tổ nhà chúng tôi chính là thần đồng đấy, nó có thể tự mình xem sách mỗi sáng chẳng cần ai bảo cả. Nó chính là đại hoàng tử nhà chúng tôi đấy, là đứa bé tốn tận năm mươi vạn để thụ tinh ống nghiệm, có thể không quý được sao.”
“Ha ha!”
Giọng cười của mẹ tôi quá lớn, đến nỗi có vài người hàng xóm cảm thấy bất mãn.
“Con người ta xảy ra chuyện, bà lại cười to như thế vào lúc này, không thích hợp lắm đâu?”
Mẹ tôi trừng mắt: “Vậy con của người ta xảy ra chuyện cũng đâu phải do tôi tạo nghiệt, sao tôi lại không được cười?”
“Vậy có phải nhà người ta mất con, tôi còn phải theo đốt vàng mã, để tang và cùng khóc ba ngày hay không?”
Mắt thấy sắp xảy ra cãi vã, có hàng xóm quen biết mẹ tôi vội đứng ra can ngăn:
“Dì Lan Lan này, bây giờ cũng hai giờ chiều rồi, Diệu Tổ nhà dì vẫn còn chưa dậy sao?”
Lúc này, mẹ tôi mới xem thời gian một chút, vỗ đùi một cái: “Ôi, đánh bài đến mức hồ đồ luôn rồi, Diệu Tổ nhà tôi cũng nên dậy rồi, lão Tôn, đừng xem náo nhiệt nữa, về nhà gọi tổ tông nhỏ dậy với tôi thôi nào, lát nữa mẹ nó sẽ đến đón đi ăn sinh nhật đấy.”
Bố tôi nhanh chóng dập tắt điếu thuốc rồi theo mẹ tôi lên lầu.
Lúc lên lầu, bố tôi nghe thấy có người nói thêm một câu:
“Trông quần áo của đứa bé này giống với cháu trai Diệu Tổ của nhà lão Tôn ở lầu bảy quá, lúc ăn điểm tâm sáng, nó cứ nhất quyết phải chen hàng trước mặt cháu gái tôi, bị cháu gái tôi mắng một trận, xém chút là lão Tôn đã động tay động chân với cháu gái của tôi rồi đấy.”
Bố tôi nghe thấy thì rất tức giận, lại lạch bạch chạy xuống lầu, quay người mắng người kia:
“Lão Lý chết tiệt, có thể ăn bậy chứ không thể nói bậy được đâu đấy, ông rủa cháu trai tôi như thế, xem ông đây có chơi chết ông không!”
Lúc bố tôi đang xắn tay áo lên, chuẩn bị nhào về phía lão Lý, ông ta nghe thấy tiếng thét ngút trời của Chu Mai Lan – mẹ tôi: “Diệu Tổ ơi! Lão Tôn! Trời ơi! Ai đến cứu cháu trai tôi với!”
Bố tôi sửng sốt, lắng nghe tiếng thét chói tai của mẹ tôi, ông ta đứng đờ ra đấy như một khúc gỗ.
Tiếp theo, ông ta thấy đám đông vây quanh đều nhìn mình bằng ánh mắt đồng cảm, sau đó chậm rãi tản ra hai bên.
Sau khi họ tản ra, trước mặt bố tôi chính là một con đường nhỏ trống trải.
Ông ta nhìn sang con đường nhỏ kia, trông thấy cháu trai —— Tôn Diệu Tổ của mình nằm bất động dưới đất.
Chiếc áo phông màu trắng do ông ta tự tay mặc cho nó vào buổi sáng đã bị máu tươi nhuộm đen.
Bố tôi trực tiếp ngã quỵ xuống đất, tiếng gào thét đau đớn tuyệt vọng ở trên lầu của mẹ tôi vẫn còn đang vang vọng:
“Diệu Tổ ơi, ai đó cứu Diệu Tổ của tôi đi.”
Ngay lúc này, một giọng nữ sắc bén vang lên:
“Này, nhiều người vây quanh đây như vậy làm gì thế.”
“Này, các người nhường đường một chút đi, nhà ai có người chết hay sao vậy hả, cứ chắn ở cổng chung cư làm gì thế, tôi bảo này, người chết thì cũng đã chết rồi, người sống như chúng ta không thể nào sống tiếp được hay sao!”
“Tránh ra hết đi, đừng cản trở tôi đón con trai cục cưng đi ăn tối!”
“Nếu như con trai tôi đói bụng rồi, các người có đền nổi không!”
Tôi lần theo giọng nói nhìn sang, là chị dâu đẩy tôi xuống cầu thang ở kiếp trước đang bước tới.
Trông dáng vẻ đắc thắng chuẩn bị đón Diệu Tổ đi sinh nhật của chị ta, tôi nhếch mép cười khẩy.
Vở kịch sau khi sống lại này, đúng là càng lúc càng thú vị nhỉ.
4
“Mỹ Mỹ ơi, con trai của cô…”
Có người đồng tình kéo Triệu Mỹ Mỹ một cái, muốn nói cho chị ta biết con trai chị ta đã xảy ra chuyện.
Triệu Mỹ Mỹ trông thấy người kéo mình chính là Lâm Miêu Miêu chỉ sinh được hai đứa con gái, không có lấy một đứa con trai nào ở nhà sát vách, lập tức xúi quẩy tránh khỏi tay chị ấy:
“Lâm Miêu Miêu, cô làm cái gì thế, muốn lợi dụng tôi ư, tôi biết cô không sinh được con trai, thấy tôi sinh được con trai liền nghĩ đủ mọi cách để lấy may mắn của tôi, tôi cho cô biết, đừng có giở trò với tôi, tôi còn có dự định sinh một đứa nữa đấy, mấy người các người đừng có lấy đi phúc khí có con trai của tôi, nếu muốn bản thân sinh được con trai, mau đến chùa miếu bái Phật đi, đừng lúc nào cũng muốn lấy đi hào quang của tôi.”
Lâm Miêu Miêu bị những lời này làm cho sửng sốt, lắc đầu rồi bỏ đi.
Khi rời đi, chị ấy còn kìm lòng không được, thì thầm một câu: “Nghiệp chướng mà, con trai xảy ra chuyện cũng không biết, còn ở đây nghĩ đến việc sinh thêm đứa nữa.”
“Tạo nghiệp gì hả! Xảy ra chuyện gì! Mẹ nó, cô nói rõ ràng cho tôi!” Triệu Mỹ Mỹ thấy Lâm Miêu Miêu vừa lắc đầu vừa làu bàu nghiệp chướng, cảm thấy thật xúi quẩy.
Chị ta loáng cái túm Lâm Miêu Miêu trở về: “Cô muốn rủa tôi có đúng không, loại gà mái vô dụng như cô, khiến chồng mình phải tuyệt chủng, nếu tôi là chồng cô, tôi sẽ lập tức ly hôn với cô, nào có giống tôi, sinh được một đứa con trai thần đồng cho Tôn Đại Bằng nhà mình, đời này có thể hưởng phúc an lạc rồi!”
Lâm Miêu Miêu bất đắc dĩ nhìn Triệu Mỹ Mỹ, chị ấy cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười:
“Được lắm! Triệu Mỹ Mỹ cô lợi hại, có thể sinh được con trai, chắc là chết một đứa rồi cô vẫn còn có thể sinh được đứa khác nhỉ, đến lúc đó bọn tôi đều đến lấy hào quang của cô.”
“Cái gì mà chết đứa này vẫn có thể sinh đứa khác, đang êm đang đẹp, cô rủa con trai tôi đúng không, xem bà đây có xé nát miệng cô không!”
Ngay lúc Triệu Mỹ Mỹ chuẩn bị nhào về phía Lâm Miêu Miêu, chị ta nghe thấy giọng của Tôn Đại Bằng – chồng mình.
Giọng nói này hệt như sấm nổ trên đồng bằng.
Lần đầu tiên chị ta nghe thấy Tôn Đại Bằng hét lớn kinh người như vậy là lúc mình hạ sinh Diệu Tổ.
Hôm đó, khắp bệnh viện đều có thể nghe thấy tiếng hét kinh người của Tôn Đại Bằng:
“Tôi có con trai rồi! Cuối cùng Tôn Đại Bằng tôi cũng có con trai rồi!”
Nhưng lần này, Triệu Mỹ Mỹ lại nghe thấy tiếng thét kinh người của Tôn Đại Bằng một lần nữa, lại phát hiện tiếng hét kia kinh khủng đến dị thường, giống hệt như giây tiếp theo Tôn Đại Bằng sẽ ăn thịt ai đó ngay vậy.
Triệu Mỹ Mỹ giật mình tỉnh lại, chị ta nhận ra tiếng gọi Diệu Tổ của Tôn Đại Bằng được truyền đến từ giữa đám đông lít nha lít nhít sau lưng mình.
Âm thanh kia thê lương tuyệt vọng biết bao nhiêu, phảng phất như xé rách cả bầu trời.
Triệu Mỹ Mỹ quay người, bắt đầu bước vào trung tâm đám đông.
Chị ta đi vài bước, trông thấy bố chồng Tôn Diệu Khánh ngồi phịch dưới đất.