Tôi Cứu Được Cháu Trai Rơi Xuống Từ Tầng Bảy

Chương 3


“Bố, bố ngồi dưới đất làm gì vậy, Diệu Tổ đâu.”

Tôn Diệu Khánh không nói nên lời, duỗi một ngón tay ra chỉ vào đám người: “Diệu… Tổ.”

Triệu Mỹ Mỹ thấy nơi Tôn Diệu Khánh ngồi có một mảng nước đọng lớn.

Giữa ngày hè như thế này, ngoại trừ nước tiểu ra, chị ta hoàn toàn không thể nghĩ đến gì khác nữa.

Chị ta có chút hoảng hốt, lắc lư thân thể tiếp tục tiến về phía trước.

Mọi người luôn có lòng đồng cảm với người mẹ xuất hiện ở đây, cho nên dù trước đó Triệu Mỹ Mỹ nghiến răng nghiến lợi mắng này mắng kia, nhưng giờ phút này những người hàng xóm tốt bụng vẫn có ý muốn giúp chị ta.

Nhưng Triệu Mỹ Mỹ lại chẳng hề cảm kích, chị ta nói: “Đừng đụng vào tôi, tôi sinh được con trai, các người muốn lấy hào quang của tôi, không có cửa đâu.”

Mọi người đều rụt tay về.

Triệu Mỹ Mỹ bước thêm hai bước, đột nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ chồng Chu Mai Lan đứng trên lầu, hai mắt Chu Mai Lan vô thần, ngơ ngác nhìn xuống dưới lầu, nước bọt từ khóe miệng khô khốc của bà ta chảy dài, dài đến mức Triệu Mỹ Mỹ nhìn thấy mà buồn nôn.

Chị ta cảm thấy hai chân như nhũn ra, rõ ràng khoảng cách rất ngắn, nhưng chị ta lại thấy thật lâu.

Sau đó, chị ta nhìn thấy ông xã Tôn Đại Bằng, đôi mắt Tôn Đại Bằng đỏ ngầu, nhìn Triệu Mỹ Mỹ giống như đang nhìn kẻ thù.

Chị ta cảm thấy lo lắng, không dám nhìn vào mắt Tôn Đại Bằng.

Chỉ có thể tránh khỏi ánh mắt kia, nghiêng mắt nhìn xuống dưới đất.

Trong ánh nhìn thoáng qua này, chị ta nhìn thấy con mình – Tôn Diệu Tổ.

Thằng bé vẫn mặc trên người bộ quần áo mới chị ta đã mua cho nó, chiếc quần còn do chính chị ta may.

Có điều, đầu của Diệu Tổ chẳng còn nữa, hộp sọ của nó đã vỡ, não văng tung tóe khắp nơi.

Triệu Mỹ Mỹ liên tục nôn mửa.

Nhưng lúc này chẳng có bất kỳ ai giúp chị ta nữa, bởi vì mọi người rất nghe lời, không muốn lấy vận may của chị ta.

Lúc Triệu Mỹ Mỹ gần nôn ra cả mật, chị ta cảm thấy có một bóng dáng cao lớn đi đến bên cạnh mình.

Chị ta ngẩng đầu giương mắt nhìn, là ông xã Tôn Đại Bằng của mình.

“Đại Bằng.”

Chị ta vừa mới mở miệng, Tôn Đại Bằng đã vung tay lên, mạnh mẽ nện cho chị ta một bạt tai.

Đánh đến mức Triệu Mỹ Mỹ gãy cả răng cửa.

“Con trai mất rồi, cô cũng đi chết đi.”

Tôn Đại Bằng đánh xong, lạnh lùng để lại câu nói này.

Triệu Mỹ Mỹ lau đi vết máu trên khóe miệng, ngẩn người một lúc, sau đó lại đứng lên đi về phía bố chồng Tôn Diệu Khánh.

Tôn Diệu Khánh vẫn còn ngồi phịch dưới đất, dưới ánh nắng hè, nước tiểu bốc hơi rất nhanh, bốc ra một mùi khai khó ngửi.

Triệu Mỹ Mỹ hỏi: “Diệu Tổ đâu?”

Tôn Diệu Khánh mê mang nhìn chị ta, sau đó chỉ vào bóng lưng của Tôn Đại Bằng: “Diệu… Tổ.”

Triệu Mỹ Mỹ tiếp tục hỏi: “Bố, con hỏi bố Diệu Tổ đâu?”

Tôn Diệu Khánh lắc lắc đầu: “Chết rồi.”

Triệu Mỹ Mỹ lại hỏi một câu hỏi giống hệt như trước: “Con hỏi bố, con của con, Diệu Tổ đâu rồi?”

Tôn Diệu Khánh nhìn thoáng qua Triệu Mỹ Mỹ, cảm thấy ánh mắt của chị ta như sắp sửa ăn thịt người.

Ông ta run rẩy muốn đứng lên, nói: “Tôi không biết.”

“Bố không biết!” Giọng điệu của Triệu Mỹ Mỹ bình tĩnh giống như một thanh đao.

Chị ta túm chặt cổ áo của Tôn Diệu Khánh, Tôn Diệu Khánh bịch một cái, trực tiếp ngồi phịch xuống sàn bê tông.

Ông ta chỉ cảm thấy vùng xương đuôi cụt đau đến thấu tim, như thể bị nứt vậy.

Nhưng vẫn còn chưa kịp phản ứng, gương mặt dữ tợn của Triệu Mỹ Mỹ đã xuất hiện trước mặt ông ta từ trên cao.

“Ông không biết Diệu Tổ ở đâu, vậy tôi sẽ đánh đến khi ông biết mới thôi.”

Triệu Mỹ Mỹ dùng sức tát vào mặt Tôn Diệu Khánh.

“Diệu Tổ đâu!”

“Ông nói đi!”

“Không phải ông nói thằng bé đang ngủ hay sao? Bây giờ còn nói không biết ở đâu! Mẹ kiếp, ông đang nói vớ vẩn gì thế!”

“Mau nói cho tôi biết, con của tôi ở đâu!”

Lúc Tôn Diệu Khánh bị tát, hai mắt ông ta trắng dã, miệng sùi bọt mép.

Cuối cùng Triệu Mỹ Mỹ cũng nghe Tôn Diệu Khánh đang nói gì đó, chị ta nghiêng tai đến lắng nghe.

Nghe thấy Tôn Diệu Khánh khóc lóc nói: “Diệu Tổ chết rồi, con không còn con trai nữa, nhà lão Tôn chúng ta tuyệt hậu rồi!”

Triệu Mỹ Mỹ nghe xong bèn dời tảng đá ở bên chân, nện về phía Tôn Diệu Khánh.

“Con của ông mới chết đấy, lão già ông, rủa cháu trai của mình, tôi thấy ông cũng sống đủ rồi đấy, suốt ngày chỉ biết đánh bài, sống tiếp thì có tác dụng gì hả!”

Tảng đá nện vào đầu Tôn Diệu Khánh, từng bông hoa máu nở rộ.

Đầu Tôn Diệu Khánh bị nện đến mức mấp mô giống như mặt ngoài thiên thạch.

Cái lỗ to nhất nằm ở sau gáy.

Cái lỗ kia khiến tôi nhớ lại vết thương trí mạng lúc ngã xuống cầu thang ở kiếp trước.

Tôi nhớ lúc mình tắt thở, Tôn Diệu Khánh đã sờ soạng lên miệng vết thương của tôi một chút, cẩn thận nói: “Diệu Tổ, người khác hỏi cô út chết như thế nào, nhất định phải nhớ kỹ bảo rằng nó tự ngã chết, có biết không?”

“Còn cháu, bây giờ mau rửa tay rồi đến trường ngay, ông với bà nội sẽ lập tức liên lạc với nhà tang lễ, đưa cô út của cháu đi hỏa táng.”

Ở kiếp trước, bố tôi chỉ muốn bảo vệ cháu mình, hoàn toàn không có một chút thương hại nào với đứa con gái vừa hiến thận vừa trả tiền chữa bệnh và bầu bạn chăm sóc ông ta tận hai năm là tôi đây.

Cho nên kiếp này, khi Tôn Diệu Khánh bị Triệu Mỹ Mỹ dùng tảng đá nện từng cái vào đầu, tôi cũng không hề đau lòng một chút nào cả.

Ăn miếng trả miếng thôi.

Nếu muốn tôi, vậy chính là nện hay lắm.

5

“Giết người kìa! Mọi người mau cứu lão Tôn đi! Nhà bọn tôi tạo nghiệt gì thế này, mọi người đừng chỉ lo nhìn nữa, mau báo cảnh sát đi!”

Rốt cuộc, Chu Mai Lan vẫn luôn đứng trên lầu dường như cũng đã lấy lại tinh thần, bắt đầu hò hét nhờ người gọi 110.

Cuối cùng, Triệu Mỹ Mỹ đang nện mạnh vào đầu Tôn Diệu Khánh cũng đã ngừng tay, tôi còn tưởng rằng cô ta muốn thu tay rồi.

Lại phát hiện chị ta nhướng mày, cầm cục đá đã dính máu kia trong tay, quay người đi lên lầu.

Có mấy người muốn ngăn cản chị ta, nhưng đều bị chị ta dọa cho lui lại.

Khu chung cư chứng tôi ở là một khu chung cư cũ, rất ít thanh niên, hầu hết đều là người già và trẻ em.

Cho nên, khi thấy Triệu Mỹ Mỹ phát điên, còn cầm cục gạch trong tay, cả đám người già yếu bệnh tật cũng không dám bước về phía trước.

Triệu Mỹ Mỹ phịch phịch phịch bước lên lầu.

Chị ta đi chân trần, giày cao gót dưới chân không biết đã bị chị ta ném đi đâu từ lúc nào rồi.

Mọi người vội vã lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, mong cảnh sát sẽ mau chóng đến hiện trường.

“Mẹ, con của con đâu?”

Mọi người dưới lầu lại nghe thấy câu hỏi được Triệu Mỹ Mỹ dùng để hỏi bố chồng Tôn Diệu Khánh của mình.

Có điều, người bị Triệu Mỹ Mỹ hỏi lần này chính là mẹ chồng của chị ta.

Giọng nói xin tha của Chu Mai Lan vang lên: “Mỹ Mỹ, thật sự xin lỗi, mẹ không cố ý, mẹ thấy Diệu Tổ ngủ rất ngon, liền nghĩ sẽ đi đánh mạt chược trước một lúc, bình thường nó dậy rất muộn, không ngờ hôm nay nó lại dậy sớm như thế. Nó là cháu của mẹ, mẹ cũng đâu muốn nó gặp chuyện đâu chứ.”

“Con đĩ già này, tôi hỏi bà, con của tôi, Diệu Tổ đâu!” Lần này, giọng điệu ép hỏi của Triệu Mỹ Mỹ lớn đến đáng sợ.

Tôi nhấp một ngụm trà, nhìn ra từ cửa sổ, vừa hay trông thấy Chu Mai Lan phịch một cái quỳ xuống trước mặt Triệu Mỹ Mỹ.

“Mỹ Mỹ, con nể tình nhiều năm như thế mẹ cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với con, bỏ qua cho mẹ đi, chúng ta vẫn còn có thể sinh đứa khác, con có phúc khí, chắc chắn vẫn sẽ có thể sinh được con trai, Đại Bằng yêu con như vậy, nó sẽ không trách con đâu.”

“Con xem, căn nhà này là do con gái của mẹ mua cho mẹ dưỡng lão, con nói xem nếu con muốn, quay về mẹ sẽ sang tên cho con, ngoài ra ở chỗ mẹ vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm của Hiểu Hiểu, nếu con nói muốn mua xe, mẹ cũng sẽ đưa toàn bộ cho con, Hiểu Hiểu xin mẹ 5000 tệ mẹ đều bảo không có, Mỹ Mỹ à, có thể nói mẹ đối xử với con còn tốt hơn con gái ruột do mình sinh ra nữa đấy.”

Lúc này tôi mới nhớ, ở kiếp trước tôi ra nước ngoài công tác, mẹ tôi đột nhiên bảo rằng bố tôi phải phẫu thuật tim, cần năm mươi vạn, tôi lập tức móc sạch số tiền tích góp của mình, sau đó đi vay thêm mới đủ năm mươi vạn đưa cho mẹ mình. Khi về nước, tất cả mọi người đều nói nếu không phải tôi chuyển tiền về kịp lúc, bố tôi sẽ chết vì không kịp làm phẫu thuật. Ở kiếp này tôi mới biết, hóa ra khoản tiền kia được cả gia đình này cùng nhau âm mưu gạt tôi, dùng nó làm thụ tinh ống nghiệm cho anh trai và chị dâu!

Các ngón tay cầm chiếc cốc của tôi trở nên trắng bệch vì dùng sức, dù đã được sống lại một đời, tôi vẫn không thể nào nhịn xuống những cảm xúc thăng trầm về sự đối xử bất công giữa tôi với anh trai của bố mẹ mình.

Nhưng cũng may, tôi hoàn toàn không còn chút đồng cảm nào cả.

Con gái ruột như tôi cũng đã lạnh lùng như vậy rồi, nghe mẹ tôi nói xong, cảm xúc của Triệu Mỹ Mỹ cũng càng không hề chập trùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.