06.
Dưới sự cảnh cáo năm lần bảy lượt của Cố Tri Nhàn, rằng trong lòng hắn chỉ có Tô Tinh Ngữ em gái tôi, còn tôi chỉ là một người vợ bình phong trên danh nghĩa.
Tôi không còn chút mơ mộng nào nữa.
Mà nghiêm túc tự hỏi bao giờ hắn mới chết.
Tôi thanh cao nói mình không muốn có con.
Nói mình biết tình yêu của hắn với Tô Tinh Ngữ.
Không muốn dùng đứa con để bắt cóc tình cảm của hắn.
Còn trong lòng thì:
[Lỡ mình thành một goá phụ trẻ tuổi xinh đẹp thật á, thì có con bất tiện lắm.]
[Với cả gen của Cố Tri Nhàn ích kỷ lắm, vì ánh trăng sáng mà không quan tâm đến vợ con hay nhân viên công ty luôn mà.]
[Lỡ di truyền cho con mình, thì bẩn lắm…]
Sau khi Cố Tri Nhàn nghe được những lời thật lòng của tôi.
Cả hồn đều uể oải.
Bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Lúc tôi đi làm, lần nào cô cũng mang cơm cho tôi…”
Đến giọng của hắn cũng bắt đầu run rẩy.
“À! Cái đó hả! Tội gọi cơm văn phòng bên ngoài, rồi bày biện lại.”
“Toàn là công lao của quán ăn với nhân viên giao hàng không đó! Tôi còn dùng tiền của anh tips cho người ta nữa!”
Thấy dòng chữ “Tips 100” chạy khắp màn hình.
Cố Tri Nhàn xoắn thành bánh quẩy.
“Cô thật sự, một chút cũng chưa từng yêu tôi sao? Sao cô lại có thể không yêu tôi?”
Để duy trì ổn định hình tượng Cố phu nhân thâm tình.
Tôi tốn nhiều công phu lắm đó.
Đầu tiên, khâu không thể thiếu được đó là đưa cơm cho Cố Tri Nhàn mỗi ngày.
Trong mộng.
Thấy một “tôi” chỉ biết yêu đương.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến Cố Tri Nhàn.
Sẽ tự mình làm hết.
Nhưng lại đổi được sự xem thường của hắn.
Thứ hắn muốn trước nay chưa bao giờ là tổ ấm gia đình.
Mà là một người có thể đem cho hắn cảm giác kích thích,
Sau khi tỉnh ngộ, tôi bắt đầu qua loa.
Nấu canh thì xài nồi áp suất.
Đồ xào thì gọi thức ăn ngoài, rồi nhờ shipper đổi hộp.
Sau đó đem tới văn phòng cho Cố Tri Nhàn.
Nhìn hắn và Tô Tinh Ngữ mập mờ.
Bảo tôi cút đi hết lần này đến lần khác.
“Sao cô có thể đối xử với tôi như vậy, tôi là chồng hợp pháp của cô!”
Cố Tri Nhàn hét đến lạc giọng.
“Kệ tôi, dù sao thì bảy năm qua anh cũng có mở hộp cơm tôi đưa tới đâu.”
Tôi xòe tay vô tội.
Thành công chọc Cố Tri Nhàn tức đến xì khói.
Tôi cũng cho hắn ta xem giấy chứng nhận hỏa táng, ảnh nghĩa trang và video chôn cất.
“Anh tức cũng vô dụng, bởi vì!”
“Anh~ đã~ chết~ rồi~”
Tôi cố ý kéo dài âm điệu.
Cố Tri Nhàn tận mắt nhìn thấy mình bị hạ táng.
Suốt cả quá trình tang lễ, tôi đều chưa từng xuất hiện.
Không biết nghĩ tới cái gì, rơi lệ.
Nhưng cũng có liên quan gì đến tôi đâu.
Dối trá!
Nể tình số di sản khổng lồ hắn để lại cho tôi.
Tôi không so đo tiếng hét như quỷ tru ma gào của hắn.
07.
“Lạc Lạc, ba biết con rể mới qua đời, con rất đau khổ.”
“Nhưng mà dạo này công ty gặp chút khó khăn, con xem có thể…”
Người đang nói chuyện là ba tôi.
Người đàn ông dành hết tình yêu cho Tô Tinh Ngữ và mẹ cô ta.
Giờ phút này đây đang đứng trước mặt tôi giả vờ đáng thương.
Tôi lạnh nhạt nhìn ông ta diễn xuất hết mình.
“Lúc đó ba không cố ý bỏ rơi mẹ con, con cũng biết đó, đàn ông mà.”
“Cả con rể cũng bắt cá hai tay, con nể tình con rể, thông cảm cho ba.”
Khó trách ông ta nói ra được những lời này.
Cái hình tượng chỉ biết yêu đương của tôi đã khắc sâu trong tâm trí mỗi người.
Ông ta cho rằng tôi sẽ thông cảm cho ổng, giống như cách tôi đã cảm thông cho Cố Tri Nhàn vậy.
“Nói xong chưa? Tô Hưng Đức!”
Tôi mất hết kiên nhẫn, bỏ đi.
Ông ta vội vàng kéo tay áo tôi lại.
“Con rể mới chết, ba thấy con không có hơi sức lo cho sản nghiệp nó để lại, chi bằng con cứ giao cho ba đi.”
“Dù sao, mình cũng là người một nhà!”
Lúc nói tới ba chữ người một nhà còn cố nhấn mạnh thật kỹ.
Tô Hưng Đức đứng trước cửa.
Tham lam quan sát cảnh tượng phía bên trong biệt thự
Tòa nhà này được trang hoàng vô cùng lộng lẫy.
Đủ khiến ông ta đỏ mắt thèm thuồng.
“Lạc Lạc, sau này ba với dì tới ở chung với con được không?”
“Vậy con cũng bớt cô đơn.”
Bàn tính trong lòng Tô Hưng Đức đánh vang tới nỗi cả tôi cũng nghe rõ mồn một.
Lúc tôi đẩy ông ta ra khỏi nhà, thì má Vương kéo lê cây lau nhà bước tới.
Má Vương chà thẳng cây lau sàn lên mặt Tô Hưng Đức.
“Còn tí lương tâm nào không, thấy nhà người ta mới lau xong không!”
Mặt ông ta dính đầy nước bẩn.
Cố Tri Nhàn đang lơ lửng trong không trung lại không nỡ nhìn.
“Tô Tinh Lạc! Sao cô bất hiếu vậy!”
“Dù sao ông ấy cũng là cha cô! Là cha của Tinh Ngữ nữa!”
“Ông ấy là cha Tinh Ngữ!”
Tôi không chịu được cảnh tượng ghê tởm này nữa.
Phẩy phẩy tờ giấy chứng nhận hỏa táng của Cố Tri Nhàn trên tay.
“Cố Tri Nhàn ngoại tình nên chết rồi.”
“Để an ủi hương hồn mẹ tôi trên trời, ông cũng đi chết đi được không?”
Tô Hưng Đức: “…”
08.
Dù sao thì Cố Tri Nhàn cũng chết rồi, giờ tôi làm gì cũng không cần kiêng kỵ nữa.
Thẳng thừng phản bác lại Tô Hưng Đức đang muốn dùng “đạo đức” ép buộc tôi:
“Còn đòi xử lý tài sản giúp tôi?”
“Ông không xem lại coi từ lúc mẹ tôi mất, Tô thị bị ông quậy thành cái gì rồi?”
“Dự án không thua lỗ thì chi nhánh con phá sản.”
Không những vậy, tôi còn đập vào mặt Tô Hưng Đức những tin tức vẻ vang trên báo chí của ông ta.
“Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, còn muốn cứu công ty?”
“Tôi thấy phá sản cũng tốt! Con chó Vượng Tài nhà tôi còn dư một chén cơm, để lát tôi kêu má Vương cho ông!”
Cố Tri Nhàn cũng bay lại xem đống giấy báo kia.
Trước đây hắn bị Tô Tinh Ngữ làm cho mê muội.
Tô Hưng Đức muốn bao nhiêu, hắn sẽ cho bấy nhiêu.
Cũng xem như là gián tiếp tiêu tiền như rác.
Giờ chết rồi, có vẻ hắn ta lại mọc tai mọc mắt ra một lần nữa đấy.
Cố Tri Nhàn từ từ nhắm hai mắt lại.
“Cô nói đúng, trời lạnh rồi, cho Tô thị phá sản đi thôi.”
“Tô Hưng Đức, không có thiên phú kinh doanh.”
May mắn duy nhất trong đời ông ta, là nửa đời trước gặp được mẹ tôi.
Nửa đời sau thì dựa vào Cố Tri Nhàn, diễu võ giương oai.
Những công ty khác nể mặt Cố Tri Nhàn.
Mới hợp tác với ông ta thêm vài dự án.
“Tiền, tôi sẽ không đưa. Còn cổ phần, ông mơ cũng đừng mơ nữa!”
“Không phải hồi đó đi đâu ông cũng rêu rao mẹ của Tô Tinh Ngữ mới là chân ái của ông à?”
Nghĩ đến những khi Tô Hưng Đức phản bội lại gia đình.
Hai tay tôi siết chặt thành đấm.
“Vậy dù giàu sang hay nghèo khó, bà ta cũng ở bầu bạn ở cạnh ông, không sao đâu.”
Sau khi giải phóng bản thân, năng lực móc mỉa của tôi đã được nâng lên một tầm cao mới.
Tô Hưng Đức bị tôi chọc tức.
Đến cửa còn chưa vào được, đã bị tôi gọi bảo vệ tống ra.
Tôi còn yêu cầu.
Sau này nếu không có sự cho phép của tôi, thì không cho một nhà Tô Hưng Đức bước vào.
“Sao cô có thể nhẫn tâm với ba mình như vậy!”
Cố Tri Nhàn cảm thán.
Tôi chỉ chỉ căn nhà.
“Của tôi. Bớt xía vào! Hiểu không?”
09.
Tôi đến công ty của Cố Tri Nhàn.
À không, giờ là công ty của tôi.
Bắt đầu một trận cải cách lớn.
Tôi đổi chế độ làm việc 996, có khi còn phải 007 mà Cố Tri Nhàn luôn tâm đắc, thành chế độ 965.
*996: Làm từ 9h – 21h, 6 ngày một tuần.
007: Tăng ca suốt ở công ty cả tuần.
965: Làm từ 9h – 18h, 5 ngày một tuần.
Cũng đổi chế độ nghỉ phép 1 ngày duy nhất của Cố Tri Nhàn thành làm 4 nghỉ 3.
Cố Tri Nhàn tức sắp toét mắt tới nơi, cả đường đi cứ hùng hùng hổ hổ.
Nói tới đây thì, cách mà Cố Tri Nhàn dùng để biến mình từ một người vô danh
Thành ngôi sao sáng của giới kinh doanh Bắc Kinh.
Trừ vầng hào quang nam chính ra.
Còn nhờ cả thủ đoạn chèn ép nhân viên nữa.
Lúc hắn và Tô Tinh Ngữ thân mật ngọt ngào ăn trưa.
Nhân viên công ty bận đến mức cả cơm cũng không được ăn.
Lúc hắn dùng mấy triệu đốt pháo hoa dỗ Tô Tinh Ngữ.
Nhân viên công ty lại chưa từng được tăng một đồng lương nào.
“Tô Tinh Lạc! Sao cô có thể làm vậy!”
“Đây là công ty của tôi! Công ty tôi đó! Sao cô có thể làm bậy như thế!”
“Tô Tinh Lạc, cô đứng lại!”
Bất luận Cố Tri Nhàn kêu gào ra sao, tôi cũng chưa từng quan tâm.
Chỉ tập trung thông báo hết tất cả những quy định mới.
Tôi thoải mái duỗi người trong phòng chủ tịch.
Nhìn văn phòng vừa được tân trang lại, vui vẻ vô cùng.
“Dù sao anh cũng chết mất xác rồi, quan tâm nhiều thế làm gì?”
“Lúc tự tử sao không nghĩ tới công ty của mình á?”
Cố Tri Nhàn.
Vẫn cứ ngu xuẩn và ác độc như thế.
Trong cốt truyện ban đầu, Cố Tri Nhàn và tôi cùng sống lại.
Dù đời thứ hai anh ta cũng không có kết cục gì tốt đẹp.
Nhưng những người khác, vẫn phải sống mà.
Vì loại người như thế, không xứng!