10.
“Vẫn là chủ tịch bây giờ tốt hơn, không giống thời còn chủ tịch Cố, lương thì lúc nào cũng trả đủ, nhưng mà mệt á.”
“Cuối cùng cũng có thời gian dành cho gia đình, lúc trước mỗi lần thấy chủ tịch Cố với chị Tô Tinh Ngữ đi du lịch, ai nói không hâm mộ là xạo.”
“Suỵt! Hồi đó Tô Tinh Ngữ là gái có chồng rồi.”
“Coi chừng chủ tịch Tô nghe thấy, chủ tịch buồn á.”
Cố Tri Nhàn buộc phải loanh quanh khắp công ty với tôi.
Hắn là linh hồn, nên thấy được xa hơn tôi, nghe cũng thế.
Mấy lời bàn tán của nhân viên cứ bay thẳng vào tai hắn.
Cố Tri Nhàn: “Cô làm chủ tịch mà cứ để nhân viên bàn tán về tôi thế à?”
Hắn ta rất tức giận, nhưng cũng chẳng gây ra được chút hậu quả nghiêm trọng nào.
“Thì sao? Có gan làm, không có gan nghe người ta nói?”
Tôi dẫn Cố Tri Nhàn sang một căn phòng chứa đồ lặt vặt cạnh phòng chủ tịch.
Đồ ở đây toàn liên quan đến hắn và Tô Tinh Ngữ.
Khung hình này, lúc trẻ hắn với Tô Tinh Ngữ chụp chung.
Ghế sô pha này, giống cái ở nhà Tô Tinh Ngữ.
Cái này nữa…
Từng món từng món đều, tất cả đều liên quan đến Tô Tinh Ngữ.
Tuy Tô Tinh Ngữ đã kết hôn, nhưng mỗi khi cô ta chịu uất ức.
Lúc nào Cố Tri Nhàn cũng sẽ nói: “Tạm dừng cuộc họp, anh tới đón!”
Dù là ở nhà hay ở công ty.
Tô Tinh Ngữ vẫn luôn là lựa chọn thứ nhất trong lòng hắn.
Cho dù Tô Tinh Ngữ chỉ xem hắn là “anh trai.”
Lúc đó cả tập đoàn Cố thị đều biết người hắn thích không phải tôi.
Tin vịt về tôi bay khắp trời.
Tôi bình tĩnh cho Cố Tri Nhàn trải qua hết những thứ này.
Cho hắn nếm thử chút đau đớn khi dao cùn cứa lên người mình.
Nếu không phải ta không yêu hắn.
Chỉ yêu tiền.
Thì giờ đây đang lòng đau như cắt đứng nhìn tình yêu của hắn và Tô Tinh Ngữ.
Cố Tri Nhàn đau khổ che mặt.
“Mọi chuyện sao lại trở thành như vậy.”
11.
Dưới sự an bài của tôi.
Công ty dần phát triển.
Thậm chí còn tốt hơn lúc Cố Tri Nhàn còn sống.
Cố Tri Nhàn chịu trăm lần đả kích: “…”
Yên lặng.
Trừ yên lặng ra thì là yên tĩnh như gà.
12.
“Lạc Lạc à, lần này con phải cứu ba.”
Tôi đang đứng dưới hầm để xe, bị ông già khốn nạn Tô Hưng Đức cản đường.
Tô Hưng Đức bây giờ nào còn bộ dáng rạng rỡ đắc ý như vài tháng trước.
Giờ Cố thị như mặt trời ban trưa, lại còn từ chối hợp tác với Tô thị rất nhiều dự án.
Tô Hưng Đức sức cùng lực kiệt.
Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông.
Tôi còn chưa kịp đuổi họ ra ngoài.
Cố Tri Nhàn đã bắt đầu thét la.
Hai mắt hắn đỏ bừng, trán nổi đầy gân xanh.
“Tô Tinh Lạc, bắt thằng đàn ông kia lại mau.”
“Chính nó ép chết Tinh Ngữ của tôi.”
Lần đầu tiên, hắn cầu xin tôi điều gì.
“Xin cô, Tinh Ngữ bị thằng đó ép chết.”
Ban đầu, lúc biết tin Tô Tinh Ngữ kết hôn.
Cố Tri Nhàn uống đến say mèm.
Đến khi biết tin Tô Tinh Ngữ đã chết.
Hắn cũng tự nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, không ăn không uống.
Sau khi ra khỏi phòng.
Hắn đánh Vương Chính Dương, chồng cũ Tô Tinh Ngữ, đến bể đầu chảy máu.
Xém chút nữa là phải vào tù.
Sau đó, hắn chỉ một mực chờ thời cơ, tự tử vì Tô Tinh Ngữ.
“Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi thôi.”
Cố Tri Nhàn giận đến mài răng ken két.
13.
Cố Tri Nhàn nói không sai, công tử nhà giàu như Vương Chính Dương.
Đúng là sắp phá sản.
Nên Vương Chính Dương và Tô Hưng Đức cứ liên tục đến tìm người vừa phất lên là tôi đây.
“Ông nói gì? Gả tôi cho Vương Chính Dương?”
Tôi hoảng hốt muốn rớt cằm.
Còn Tô Hưng Đức thì vẫn dửng dưng như trước nay không hề xích mích.
Còn làm ra vẻ cha con tình thâm:
“Lạc Lạc, ba biết con rể không còn, con rất đau khổ. Nhưng đã sống thì nên nhìn về phía trước đúng không?”
“Giờ em gái con không còn, ba chỉ nghĩ, để hai đứa gặp mặt một lần.”
“Nếu con thật sự gả cho Chính Dương, thì mình lại là người một nhà.”
Mắt của bọn họ, dán chặt lên xe tôi.
Cũng đúng, cái xe này của Cố Tri Nhàn.
Người như Tô Hưng Đức phải kiếm mười năm mới mua nổi.
Tôi trở tay tát cho Tô Hưng Đức một cái.
Cả Vương Chính Dương kế bên cũng không tha.
Ngày tháng vui vẻ làm nữ đại gia mà tôi vất vả lắm mới kiếm được.
Không thể bị hai kẻ này phá hỏng được.
14.
“Tô Tinh Lạc! Mày hiểu chuyện như em gái mày chút được không.”
“Hồi đó, em gái mày mới thấy Vương tổng là chủ động ngay.”
Tô Hưng Đức chỉ chỉ trỏ trỏ mắng mỏ tôi.
Cố Tri Nhàn im ắng nãy giờ cũng bắt đầu gào lên.
“Không thể nào, không thể nào. Năm đó Tinh Ngữ nói với tôi em ấy bị ép gả cho Vương Chính Dương, không hề tự nguyện.”
Lúc Tô Tinh Ngữ và Cố Tri Nhàn mới biết nhau.
Hắn vẫn còn là một thằng nhóc nghèo không ai biết đến.
Còn Vương tổng, đã sớm có tên trong danh sách những người giàu nhất A thành.
Cứ như là để xác nhận lại câu hỏi của Cố Tri Nhàn.
Tô Hưng Đức bắt đầu phát một video.
Trong một phòng riêng mờ tối, người có tiền như Cố Tri Nhàn vừa nhìn là biết chỗ nào.
Người phụ nữ hắn yêu cả đời – Tô Tinh Ngữ.
Đang mặc một chiếc váy xẻ ngực rất sâu, ngồi cạnh Vương Chính Dương.
Quyến rũ mê người.
Không ai không thích.
Tay Vương Chính Dương còn vòng hẳn qua eo Tô Tinh Ngữ.
Trên mặt cô ta, cả nửa tia không vui cũng không có.
“Không thể nào! Không thể nào!”
“Không thể nào! Không thể nào!”
“Không thể nào! Không thể nào!”
15
Cố Tri Nhàn không dám tin, mặc sức gào lên.
Trong ấn tượng của hắn, Tô Tinh Ngữ là một em gái xinh đẹp tao nhã, dù trong lòng có hắn nhưng lại bị ép gả cho người khác, không thể làm gì hơn.
Còn bây giờ, lời nói của Tô Hưng Đức đủ khiến hắn giật mình tỉnh mộng.
“Chính em ấy nói, trong lòng em ấy chỉ có tôi, nhưng em ấy lo cho tương lai của tôi, không dám chấp nhận lời bày tỏ…”
“Chính em ấy nói, đời này chỉ thích một mình tôi.”
“Chính em ấy nói, em ấy sẽ sớm ly dị Vương Chính Dương, gả cho tôi…”
Cố Tri Nhàn đang tức giận bay vòng vòng trên không.
Một chốc thì bay tới trước mặt Vương Chính Dương, muốn dọa gã.
Một lát lại đến trước mặt Tô Hưng Đức, muốn xem cho kỹ người từng là cha vợ của mình.
Nhắc tới đây, Cố Tri Nhàn hẳn nên cảm ơn tôi rất nhiều mới phải.
Trong giấc mộng đáng sợ kia.
Hắn phải tốn thời gian rất lâu mới biết con người thật của ánh trăng sáng trong lòng mình.
Giờ mới chết có ba tháng.
Mà tôi đã cho hắn biết sự thật.
Cũng không thiệt thòi mấy.
Vương Chính Dương cười đến mặt mày thô bỉ: “Sao? Em Tô cứ cân nhắc thử xem!”
Hắn cứ nhìn chằm chằm xe tôi.
Tô Hưng Đức thì mong đợi nhìn tôi.
“Vì Tô gia, con đồng ý với ba đi.”
Câu trả lời dành cho ông ta.
Là đám vệ sĩ đến muộn.
Không những thế.
Tôi còn báo cảnh sát.
Tống gã Vương Chính Dương bỉ ổi kia vào tù.
Những lần mập mờ của Tô Tinh Ngữ và Cố Tri Nhàn.
Vương Chính Dương đều biết hết.
Gã chụp hình lại, uy hiếp Tô Tinh Ngữ.
Làm Tô Tinh Ngữ không dám ly hôn với gã.
Cố Tri Nhàn thì cứ bị thái độ lúc gần lúc xa của Tô Tinh Ngữ dày vò.
Thậm chí còn dám tự tử vì tình.
Còn lão khốn nạn như Tô Hưng Đức.
Trong đầu chỉ biết đem hai đứa con gái đi đổi tiền.
Tôi cũng tống luôn vào tù.
Trốn thuế buôn lậu.
Đủ cho ông ta bóc lịch dài dài.
Thế giới của tôi.
Cuối cùng cũng.
Thanh tĩnh rồi.
16.
Từ đó về sau, cả người Cố Tri Nhàn, à không.
Cả hồn Cố Tri Nhàn cứ uể oải không thôi.
Ánh trăng sáng treo cao trong lòng rơi bụp xuống.
Công ty không còn là của mình.
Cả mạng cũng mất luôn.
“Tôi đã làm gì cuộc đời mình vậy.”
Hắn tức giận bảo tôi đào tro của hắn lên.
Chôn sang chỗ khác.
Hắn chê Tô Tinh Ngữ rồi.
Kiếp này, à không, cả kiếp sau nữa.
Đời đời kiếp kiếp không bao giờ muốn liên quan tới cô ta nữa.
“Nhưng anh tự viết trong di chúc, không cho tôi nhúng tay vào hậu sự cơ mà.”
“Anh em tốt của anh không nghe tôi đâu.”
Tôi thờ ơ nói.
“Hay anh báo mộng cho họ đi!”
Cố Tri Nhàn: “…”
Nửa đêm hắn không ngủ, cứ kêu gào mãi trong biệt thự.
“Tinh Lạc! Tinh Lạc! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!”
“Em tìm đạo sĩ cho tôi được không, tôi muốn sống tiếp!”
“Tôi không muốn làm ma. Tôi cũng không muốn sống lại nữa.”
Nói tới đây còn khóc đến nghẹn ngào.
“Tôi sống lại rồi sẽ bồi thường cho em thật tốt.”
“Lúc trước là tôi sai, tôi không nên khốn nạn như thế…”
Hắn ôm gối khóc đến thương tâm.
Trong lòng tôi không có chút mảy may đồng tình.
Từng có một đêm, tôi sốt đến mơ màng.
Hắn lại vì Tô Tinh Ngữ bỏ mặc tôi một mình.
Cuối cùng, tôi phải tự đi gọi cấp cứu.
Từ lúc đó trở đi.
Tôi tự nhủ.
Cố Tri Nhàn, bị tôi lợi dụng, là tự hắn chuốc lấy.
Tôi xán lạn nở nụ cười với hắn:
“Được thôi!”