1.
“Em yêu, em chỉ mang mấy thứ lặt vặt này để tham gia chương trình hả?”
Người nói là người quản lý kiêm trợ lý của tôi, Chương Hảo.
“Suỵt, cẩn thận không bị nghe thấy, họ thù dai lắm đó.”
Tôi chỉ tay vào đống đồ.
Biểu cảm của Chương Hảo có chút kỳ lạ, chị ấy cẩn thận hỏi tôi: “Em yêu, có phải em bị mạng xã hội làm cho ngốc rồi không?”
Chị ấy bước lại và đổ hết đồ trong túi của tôi ra, từng món một kiểm tra: “Bút lông, điện thoại di động cũ, quyển sổ, một cái khăn rách?”
Tôi vội giật lấy chiếc khăn từ tay Chương Hảo, ôm chặt: “Đây không phải khăn rách, đây là khăn ghiền của em.”
Ngay sau đó, tôi lại bỏ hết những thứ này vào túi.
Chương Hảo xoa trán: “Tổ tông ơi, em đi ghi hình chương trình mà mang mấy thứ này làm gì? Em nhìn xem Mễ Lộ Lộ, từ sớm đã chuẩn bị quà để phát cho người dân trong làng, còn em đã không mang quà lại còn mang mấy thứ linh tinh này.”
“Em là đi tẩy trắng, chứ không phải làm cho danh tiếng thêm tệ.”
Tôi bất ngờ tiến lại gần Chương Hảo: “Chị à, chị đã bao giờ gặp chuyện kỳ lạ chưa?”
Có lẽ giọng điệu của tôi quá rùng rợn, Chương Hảo hơi sững sờ.
Khi chị ấy nhận ra thì tôi đã lẻn mất, chỉ để lại cô ấy nổi giận không thể làm gì.
2.
Nơi tôi sắp đến gọi là thôn Thổ Văn, vì giữ lại nhiều quy định truyền thống nên cũng là một trong những ngôi làng đậm chất Tết nhất.
Có tổng cộng sáu khách mời, ba nam và ba nữ.
Khách mời nam gồm ảnh đế Cố Dục Nhiên, idol nổi tiếng Phác An và con trai của đại gia bất động sản Tô Thiên Lộc.
Trong số khách mời nữ có Mễ Lộ Lộ, ngôi sao đang nổi trong showbiz, nổi tiếng hơn tôi nhiều, và nữ sinh viên xinh đẹp, xuất sắc Tiết Cát Ức.
Sáu người tham gia, ngoài tôi ra, đều có lượng fan trung thành khổng lồ.
Tổ chương trình mời tôi với hy vọng tôi có thể gây gổ với Mễ Lộ Lộ và Tiết Cát Ức để tạo chủ đề và nhiệt độ.
Tại sao lại là tôi?
Phải bắt đầu từ lý do tại sao tôi có nhiều anti-fan thế.
Tôi có nhiều anti-fan vì trước đây từng “đụng chạm” với nhiều nữ minh tinh nổi tiếng.
Thật ra chỉ là tôi nói họ có tướng xui xẻo, có lẽ sắp gặp tai họa.
Tôi là có lòng tốt nhắc nhở, không ngờ cư dân mạng lại nói tôi tâm địa không tốt, không tự cải thiện bản thân mà cứ nguyền rủa người khác.
Tôi cũng không quan tâm, dần dần, số lượng anti-fan của tôi tích lũy lên đến mấy chục ngàn người.
Đạo diễn nghĩ chương trình thực tế phải có chút drama mới có người xem.
Ví dụ như tôi, người có tâm địa không tốt, lại là trà xanh, thường nhắm vào khách mời nữ để lấy lòng khách mời nam.
Chuyện này hấp dẫn đấy chứ!
Nhưng ai lại muốn diễn vai phản diện chứ, ban đầu tôi cũng không muốn. Có điều đạo diễn trả nhiều quá, nắm trúng tôi là người nghèo!
Tôi vốn không giàu có, lại phải nuôi mấy miệng “người”, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Đạo diễn thật là người tốt.
Vì tôi quá nghèo, nên khi ngồi xe ba bánh đến địa điểm đã hẹn thì mọi người đều đã đến hết rồi.
Xe ba bánh kêu to quá, còn thải ra nhiều khói, tôi cười chào mọi người.
Ba khách mời đều âm thầm giữ khoảng cách với tôi.
Chỉ có Tiết Cát Ức tò mò nghiên cứu chiếc xe ba bánh.
Dù gì thì buổi livestream cũng chưa bắt đầu, họ muốn lơ tôi thì cứ lơ.
Tôi chỉ nhìn qua rồi rụt ánh mắt lại, im lặng đến mức khác thường.
Mễ Lộ Lộ đã tặng quà, nữ sinh viên xuất sắc kia chỉ cần đứng đó đã toát ra khí chất lạnh lùng, khó với tới.
Theo tôi biết, loại thiếu gia như Tô Thiên Lộc thích nhất là nữ sinh viên xuất sắc, nên anh ta cứ vây quanh Tiết Cát Ức.
Còn tôi, tồn tại mờ nhạt đến mức như không có tôi ở đó.
Đạo diễn ho khan một tiếng: “Livestream sắp bắt đầu rồi.”
3.
Tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, đã đến lúc làm việc rồi! Không thể để đạo diễn nghĩ rằng tôi nhận tiền mà không làm việc.
Mễ Lộ Lộ luôn thích Cố Dục Nhiên, vậy hãy bắt đầu từ cô ta. Tôi lặng lẽ chen vào giữa Cố Dục Nhiên và Mễ Lộ Lộ, giả vờ thân thiết nói: “Lộ Lộ, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ.”
Sau đó tôi quay sang Cố Dục Nhiên cười nhẹ: “Hồi trước, Lộ Lộ còn là một cô bé mũm mĩm, bây giờ đã xinh thế này rồi, không giống như tôi, từ nhỏ đến lớn vẫn gầy, ăn gì cũng không béo.”
Một chiêu “trà xanh” rất sơ đẳng.
Quả nhiên, Cố Dục Nhiên nhíu mày, không nói gì với tôi, nhưng lùi ra xa mấy bước.
Mễ Lộ Lộ liền ra vẻ tự giác, sau đó nghiêm mặt nói: “Dù là các cô gái tạm thời có thân hình không đẹp cũng đừng từ bỏ chính mình, chúng ta tốt hơn những người chỉ biết chỉ trích mình nhiều!”
Không khó tưởng tượng, câu nói này khiến Mễ Lộ Lộ tăng bao nhiêu người hâm mộ, còn tôi lại thu về thêm bao nhiêu anti-fan cay nghiệt.
Tốt lắm, mục tiêu nhỏ ban đầu đã hoàn thành. Đạo diễn cũng hài lòng gật đầu phía hậu trường, sau đó nói: “Lần này đến làng, để đảm bảo không phá vỡ không khí Tết ở đây, cần kiểm tra đồ các bạn mang theo.”
Kiểm tra đồ đạc sao?
Tôi mở to mắt, quên mất luôn việc giả vờ “trà xanh”.
“Đạo diễn, tôi…”
“Sao vậy, muốn bắt đầu từ cô trước à?” Đạo diễn cười tủm tỉm nhìn tôi.
Tôi: “?”
Chậm rãi lấy hành lý ra, tôi cứ lần lữa mãi không chịu mở.
“Thật sự phải mở sao?” Tôi ngần ngại ấn lên vali.
Đạo diễn vẫn cười tủm tỉm, sau đó gật đầu thật mạnh.
Khoảnh khắc mở vali, cả trường quay đều ngỡ ngàng. Tôi nhìn thấy trên màn hình hiển thị bình luận đầy cả màn hình:
[????]
Trong vali của tôi, ngoài hai bộ quần áo thì toàn là tiền vàng mã và nhang nến.
Đạo diễn nhìn tôi với ánh mắt đầy ý tứ: “Tiểu Âm, người ta có thể gần gũi với dân, nhưng không nên gần gũi với… âm khí.”
“Đạo diễn, tôi chỉ nghĩ rằng trong làng khi viếng mộ không thể thiếu tiền vàng và nhang nến, lỡ mà các anh không cho tiền, chúng tôi lại phải xin người dân trong làng thì thật ngại quá mà.”
Nghe tôi nói xong, Tiết Cát Ức cười phì một tiếng rồi nắm vai tôi: “Kiều Âm, cô thật thú vị.”
Tôi cười gượng, trong lòng thầm nghĩ, mong cô đừng thấy thú vị, tôi là kẻ sắp đóng vai kẻ thù của cô đấy.
Ngay sau đó, đạo diễn yêu cầu tôi mở cả túi xách mang theo.
Lại một cú bất ngờ thứ hai.
Bên trong túi là một cây bút lông, điện thoại kiểu cũ, một cuốn sổ và một chiếc khăn rách.
Tôi cười ngượng ngùng.
Bình luận lại một màu: [Kiều Âm muốn chơi trội đây à? Tiền vàng mã đã đành, còn mang theo mấy thứ này làm gì?]
[Không ngờ Kiều Âm tâm địa không tốt, làm người thì “trà xanh” còn muốn tỏ ra khác biệt.]
[Tại sao chương trình lại mời cô ta nhỉ? Phiền quá đi.]
Bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra bên trong đang cười sung sướng.
Chẳng mấy chốc, vài chục vạn sẽ vào túi tôi rồi.
4.
Chuyện lục đồ rất nhanh đã qua đi. Chỉ có điều giờ đây cả năm người đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Trên đường đi tôi ngoan ngoãn, không dám làm trò gì nữa.
Thôn Thổ Văn nằm sâu trong núi, xe phải qua rất nhiều khúc cua.
Khi đến cổng thôn Thổ Văn, trời đã gần tối, gần 7 giờ rồi.
Khu vực này hẻo lánh, và kỳ lạ thay, dọc đường đến cổng làng treo đầy lồng đèn trắng. Cả đoàn chương trình ngây người đứng lại tại chỗ, Mễ Lộ Lộ sợ hãi nép sau lưng Cố Dục Nhiên.
Tôi khẽ nhíu mày.
Tiết Cát Ức thắc mắc: “Trưởng thôn đâu rồi? Chẳng lẽ chúng ta phải tự vào làng tìm chỗ ở sao?”
Nghe vậy, các khách mời đều nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn nói: “Khi chương trình trao đổi, trưởng thôn Thổ Văn có nói sẽ ra cổng đón khách, sao giờ không thấy ai nhỉ?”
Cố Dục Nhiên nói: “Có lẽ đã liên lạc rồi, thử kiểm tra điện thoại xem.”
Khi đạo diễn lấy điện thoại ra, phát hiện trưởng thôn đã gọi cho ông ấy mấy cuộc và gửi một tin nhắn.
Đạo diễn đọc: “Nhà có việc quan trọng, không thể ra đón, nếu các vị đã đến cổng thôn, cứ vào, bên trong sẽ có người đón các vị.”
Tiết Cát Ức nói: “Nghe văn vẻ quá ấy.”
Tô Thiên Lộc cười: “Có lẽ vì các vị đều là sinh viên xuất sắc?”
Nói rồi, hắn định bước vào thôn.
Tôi vội ngăn lại: “Nếu anh không muốn chết thì đừng vào.”
Tô Thiên Lộc có tiền, từ nhỏ đến lớn ngoài cha mẹ ra, chưa ai nói với hắn ta như vậy.
Hắn ta bật cười nói: “Nếu cô muốn nổi tiếng thì đừng nhắm đến tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cô không sống nổi trong giới giải trí đâu.”
Tôi liếc hắn ta: “Dương gian đi đường dương, âm gian đi đường âm. Nếu anh muốn đi, tôi cũng không cản. Nhưng… nếu đi nhầm đường, anh chỉ có thể ở dưới mà hù dọa người ta thôi. Mong cha mẹ anh sẽ đốt cho anh nhiều tiền.”
Đạo diễn giật cả mắt.
Trên màn hình toàn những lời mắng chửi tôi: [Lại nữa, sao cô ta cứ nguyền rủa người khác vậy?]
Có một bình luận khiến tôi chú ý: [Các bạn biết gì chứ? Dọc đường đầy lồng đèn trắng này là dành cho người âm, người dương vào là chết, cô ấy đang cứu mạng mọi người đấy.]
Ồ, có người biết chuyện đây.
Tuy họ không hoàn toàn tin, nhưng cũng không ai dám đi vào con đường đầy lồng đèn trắng này.
Tôi lấy bút lông và sổ ra, dùng bút lông vẽ một lá bùa trên giấy.
Sau đó, tôi xé lá bùa ra và ném về phía dãy lồng đèn trắng.
Lá bùa tự bốc cháy.
Ngay sau đó, dãy lồng đèn trắng biến thành lồng đèn đỏ.
Trong làn sương mờ, có một cụ già đang vẫy tay chào đoàn chương trình.