5.
“Đạo diễn Diêu, sao các người tới trễ vậy!”
Một ông lão chống gậy, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Khi mọi người đang thắc mắc không biết ông ấy là ai, đạo diễn Diêu bèn thốt lên: “Trưởng thôn?”
“Ông không phải đã nói nhà có việc, không đến được sao?”
Trưởng thôn nói: “Tôi nói bao giờ là không đến, tôi đã đợi các người ở đây hai tiếng rồi.”
“Không thể nào.” Đạo diễn Diêu vừa nói vừa lôi điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Ngay sau đó, trán ông ta ướt đẫm mồ hôi, tay không ngừng lướt điện thoại, miệng lẩm bẩm: “Biến mất rồi? Sao có thể biến mất được! Các người đều thấy tôi đọc mà, giờ thì không còn ghi chép gì nữa.”
Cố Dục Nhiên cầm lấy điện thoại của đạo diễn Diêu, xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng gật đầu: “Quả thật là không có.”
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên cổ Tô Thiên Lộc, suýt chút nữa hắn đã bước vào bẫy rồi.
Phác An lặp lại lời nhắn để trưởng thôn nghe, hỏi: “Trưởng thôn, ông chắc chắn là không gửi tin nhắn đó chứ?”
Trưởng thôn gãi đầu: “Chúng tôi đều là nông dân, học hành chẳng bao nhiêu, sao nói được những lời văn vẻ thế.”
Gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy, có nhiều tiền cũng chẳng có mạng mà kiếm.
Một nhân viên bắt đầu nói: “Hay là quay về đi? Tôi cứ cảm thấy nếu tiếp tục sẽ gặp chuyện xấu hơn.”
Mọi người nhìn nhau, ai cũng nảy sinh ý định rút lui.
Lúc này, đạo diễn Diêu bỗng nhiên cười: “Các người xem lá gan của mình kìa, tôi và Kiều Âm bàn bạc từ trước để dọa mọi người thôi. Đèn lồng đỏ trắng đó, có thể điều khiển được mà. Trên đời này làm gì có chuyện ma quái, phải tin vào khoa học chứ.”
Nghe xong, rõ ràng cơ thể căng thẳng của mọi người đều thả lỏng ra.
Mễ Lộ Lộ vuốt ngực cười nói: “Đúng vậy, chúng ta đều là người hiện đại, được giáo dục cao, sao có thể tin vào mê tín thế này được chứ? Thực ra tôi không tin Kiều Âm ngay từ đầu, dù mê tín đến mấy thì ai lại vẽ bùa bằng bút lông không có mực chứ?”
“Chị Âm Âm chắc chắn không thể thiếu chuyên nghiệp như vậy, chắc là cố tình để chúng ta không bị dọa thôi.”
Tôi: ?
Tôi chỉ vào mình: “Aizzz, không phải…”
Đang định nói thì đạo diễn Diêu kéo tôi sang một bên thì thầm: “Cô muốn phá hỏng chương trình này à? Cô biết phải đền bao nhiêu tiền không?”
“Liên quan gì đến tôi?” Tôi bĩu môi.
“Người đền là ông chứ có phải tôi đâu.”
Đạo diễn Diêu: “…”
“Không nói nữa, tôi trả cô thêm tiền, 800 ngàn.”
Tôi khẽ hắng giọng: “Không đủ.”
Đạo diễn Diêu nghiến răng: “Tôi nhìn ra rồi, cô đúng là có chút bản lĩnh đấy. Thôi được, một triệu!”
“Chốt đơn.”
Cuộc trò chuyện giữa tôi và đạo diễn Diêu rất nhỏ tiếng và được che giấu kỹ.
Khi tôi quay lại, thấy Cố Dục Nhiên đang nhìn chúng tôi với ánh mắt suy tư.
Tôi cảm thấy chột dạ, cúi đầu xuống.
Trưởng thôn cười tươi hỏi: “Đạo diễn Diêu, có thể vào làng được chưa?
“Nghe nói các người đến, dân làng ai cũng háo hức lắm rồi.”
Tiết Cát Ức đứng lại gần tôi, thì thầm: “Không biết sao, tôi cứ có cảm giác như cừu vào miệng sói vậy.”
Cảm giác của cô không sai đâu, tôi trả lời thầm trong lòng.
[Biết ngay là Kiều Âm đang giả thần giả quỷ mà.]
[May quá, suýt chút nữa tôi nghĩ Kiều Âm thật sự có tài rồi.]
Bình luận chạy nhanh khắp màn hình.
Cũng có một vài người nói: [Chỉ có mình tôi thấy ngôi làng này kỳ lạ sao? Xét theo phong thủy, đây là nơi cực hung mà!]
[Đúng vậy, chỉ có mình bạn thôi, đồ mê tín cổ hủ!]
Số người ủng hộ rất ít, còn số không ủng hộ thì nhiều.
6.
Trưởng thôn đặc biệt dành riêng hai căn nhà cho đoàn chương trình. Sáu khách mời ở một căn, các nhân viên khác ở một căn. Căn nhà chúng tôi ở rất sang trọng, là một ngôi nhà ba tầng, mỗi tầng có hai phòng. Trưởng thôn nhìn chúng tôi và nói: “Ở đây đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, trước giờ chưa có ngôi sao nào đến, điều kiện chỉ có vậy, mong các bạn đừng chê.”
“Ban đêm trong làng cũng rất đẹp, mọi người có thể đi thăm hỏi vài nhà, để bà con chưa từng gặp ngôi sao có dịp gặp mặt.”
Mễ Lộ Lộ vội lên tiếng: “Sao lại nói vậy, chúng tôi phiền mọi người những ngày này, thật là làm phiền các vị quá.”
Không ngoài dự đoán, bình luận đều khen ngợi Mễ Lộ Lộ là người lịch sự.
Trưởng thôn cũng khen Mễ Lộ Lộ: “Cháu là một đứa trẻ ngoan.”
“Nếu cháu gái của ông còn sống, chắc cũng đáng yêu như cháu vậy.”
Trên gương mặt trưởng thôn thoáng qua nét buồn, sau đó ông nắm tay Mễ Lộ Lộ liên tục nói: “Đứa trẻ ngoan, có dịp hãy đến nhà ông trưởng thôn chơi nhé.”
Bình luận từ fan của Mễ Lộ Lộ thì như điên cuồng tràn ngập màn hình: [Lộ Lộ của chúng tôi quả là người gặp người thích.]
[Không giống ai kia, từ đầu đến cuối chẳng ai ưa nổi.]
Mễ Lộ Lộ gật đầu với trưởng thôn và nói: “Yên tâm đi ông trưởng thôn, cháu rảnh sẽ đến thăm ông.”
Sau đó, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt thách thức, như muốn nói: “Tôi đây chính là được mọi người yêu thương hơn cô.”
Sau khi trưởng thôn rời đi, Tiết Cát Ức nhíu mày nói với Mễ Lộ Lộ: “Tôi nghĩ cô không nên đi một mình, lỡ xảy ra chuyện gì thì…”
Tiết Cát Ức chưa nói hết câu.
Mễ Lộ Lộ đáp qua loa bằng cái gật đầu, nhưng cô ta có nghe lời hay không thì chỉ mình cô ta biết.
Lúc trước tôi thấy trưởng thôn, rõ ràng ông ấy nhìn thấy tôi, nhưng lại né ánh mắt, tránh không đối diện với tôi.
Nhưng trưởng thôn thực sự là một người sống, không thể nói là có gì kỳ quái.
Đang lúc tôi mải suy nghĩ thì các khách mời khác đã bắt đầu chọn phòng.
Đạo diễn ho khan vài tiếng, tôi mới nhận ra là lúc phải diễn rồi.
Tôi ngượng ngùng kéo nhẹ tay áo Cố Dục Nhiên: “Tôi có thể ngủ ở phòng cạnh anh không? Tôi… hơi sợ.”
Mễ Lộ Lộ nghiến răng, quay đầu cười nói với Cố Dục Nhiên: “Cố ảnh đế chắc không thích phụ nữ đâu…”
Cô ta còn chưa nói xong, Cố Dục Nhiên đã cười đáp lại tôi: “Được thôi, tôi ở tầng ba.”
Tôi và các khách mời khác: “?”
Không phải chứ, tôi chỉ lịch sự hỏi thôi, Cố Dục Nhiên thật sự đồng ý à?
Chẳng phải nói Cố ảnh đế là người vô cùng nghiêm túc sao?
Tôi lẩm bẩm nhỏ: “Ở tầng ba, lỡ có chuyện gì thì không chạy nổi.”
Tôi thề là mình nói rất nhỏ, nhưng Cố Dục Nhiên lại tự nhiên nói: “Có lý, vậy tôi và Kiều Âm sẽ ở tầng một.”
Tiết Cát Ức nhìn tôi và Cố Dục Nhiên với ánh mắt đầy ẩn ý, cười nói: “Tôi không có ý kiến.”
Mễ Lộ Lộ vẫn còn sững sờ, nếu có khăn tay, có lẽ cô ấy đã xé nát nó rồi.
Các khách mời khác cũng đã phân phòng xong.
Nhân lúc không ai chú ý, tôi bày đồ trong túi ra, thắp ba nén nhang.
Rồi tôi nói với cây bút lông, chiếc khăn rách và điện thoại cũ: “Đến giờ ăn rồi.”
Lúc này, điện thoại của mọi người đều đổ chuông, bao gồm cả chiếc điện thoại cũ của tôi.
Thông thường nó sẽ không reo, nhưng một khi reo thì có nghĩa là có chuyện sắp xảy ra.
Tôi nhận được tin nhắn từ đạo diễn: [9 giờ tối, cùng dân làng đi viếng mộ.]
Đồng thời, từ chiếc điện thoại cũ phát ra tiếng trẻ con: “Sáu người đi, bảy người trở về.”
7.
Bên trong chiếc điện thoại di động kiểu cũ trú ngụ linh hồn của một đứa trẻ bị bỏ lại. Khi người ta phát hiện ra cậu bé, cậu đã chết trong căn nhà, trên tay ôm chặt chiếc điện thoại cũ kỹ.
Điện thoại chỉ có hai số liên lạc, là ba và mẹ. Sau này, tôi mang nó theo bên mình và phát hiện ra nó có thể biết trước những việc sẽ xảy ra, và chưa bao giờ sai.
Khi tất cả các khách mời đều chuẩn bị ra ngoài, tôi đứng trước cửa và nói: “Tôi khuyên mọi người không nên ra ngoài.”
Các khách mời nhíu mày, nhưng không ai để ý đến lời tôi.
Thấy không thể ngăn cản được họ, tôi bật khóc: “Từ nhỏ tôi đã rất nghèo, ba mẹ cũng mất sớm, tôi chỉ có một món đồ quý giá, đó là miếng ngọc bội mà ông tôi để lại. Giờ nó không còn nữa, các anh chị có thể giúp tôi tìm nó không?”
Không ngờ, ngay cả trong các bình luận cũng có người bắt đầu cảm thấy thương hại tôi.
[Hình như cô ấy thật sự rất nghèo, chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến ba mẹ.]
[Tự dưng cảm thấy có lỗi là sao?]
Sau một hồi tìm kiếm, Tô Thiên Lộc bắt đầu khó chịu nói: “Thôi đừng tìm nữa, bao nhiêu tiền, tôi cho cô.”
Tôi ngượng ngùng ho vài tiếng, rồi cắn môi: “Nhưng đó là ngọc bội mà ông tôi tặng.”
Thế là mọi người lại tiếp tục tìm kiếm.
Cho đến khi Cố Dục Nhiên tinh mắt phát hiện và kéo ra từ cổ tôi một sợi dây có miếng ngọc bội.
Các khách mời: “…”
Bình luận: [Mẹ kiếp, đúng là đồ lừa đảo.]
Lúc này Mễ Lộ Lộ mới bước lên nói: “Chị Âm Âm, tôi nghĩ hôm nay chị đã quá nổi bật rồi, mọi người đều sẽ nhớ đến chị, chị không cần phải như vậy đâu. Tôi thấy làm nghề này thì mình nên chăm chỉ, làm việc chân chính mới có thể đi được xa, chị nghĩ sao, Âm Âm?”
Tôi xòe tay ra: “Tôi nghĩ là cô đừng vội mà nghĩ gì cả.”
Các khách mời phía sau nghe thế đều bật cười.
Mễ Lộ Lộ cúi đầu, trông có vẻ rất tội nghiệp: “Không phụ lòng chị Âm Âm, tính cách tôi vốn là thế này mà.”
Nói xong, không ai đáp lại.
Mễ Lộ Lộ tức đến mức giậm chân khi ra khỏi tầm quay của máy quay.
Phác An chỉ vào chân của Mễ Lộ Lộ, vội nói: “Chị Lộ Lộ, chị đừng giẫm, nhẫn của em dưới chân chị!”