Trái Tim Băng Giá

Chương 1


01

Cuối tuần tại trung tâm mua sắm.

Từ xa xa tôi nhìn thấy Lục Khoát Chi liền vui vẻ vẫy tay với hắn, lại thấy phía sau hắn là Diệp Ngữ Ký.

Đó là con gái của dì bảo mẫu nhà hắn, ở nhờ nhà hắn.

“Không phải đã nói” Tôi kéo tay hắn, thấp giọng: “Chỉ có em và anh thôi sao?”

Tôi muốn cùng hắn tổ chức sinh nhật, đã chờ rất lâu.

Tôi học ở trường trung học dành cho nữ sinh.

Bình thường hắn và Diệp Ngữ Ký cùng trường lại cùng lớp, có rất nhiều cơ hội gặp mặt.

“Cậu ấy ở nhà thấy nhàm chán quá.”

Lục Khoát Chi sờ sờ đầu tôi.

Đúng vậy.

Cô ta vừa mới đến đây nên không có bạn bè gì.

Tôi đi tới nắm lấy cánh tay Diệp Ngữ Ký.

“Hôm nay nhìn thấy cái gì muốn mua thì mua đi, tôi tặng cậu!”

Cô ta nhìn Lục Khoát Chi, cụp mắt, rụt rè đáp một câu: “Ừ.”

Tôi đã chọn vài bộ quần áo.

Trong gương Lục Khoát Chi cao gầy chân dài, thu hút ánh mắt của người qua đường.

“Nhìn cái gì?”

Hắn nhướng mày, đối diện ánh mắt của tôi, ngữ khí bình thản.

“Lục Khoát Chi, anh xem sô pha kia thật đẹp.”

Tôi chỉ chỉ sô pha phía sau hắn.

“Đến lúc đó chúng ta cũng mua kiểu như này đi.”

Tôi và Lục Khoát Chi là thanh mai trúc mã, hai gia đình đã mấy đời thân nhau.

Chúng tôi từ nhỏ đã có ý định cùng nhau ra nước ngoài học tập, gia đình đã giúp chúng tôi mua một căn hộ.

“Ừm, anh cũng thích.”

Hắn khoác tay lên vai tôi, cúi đầu nhìn quần áo trên tay tôi.

“Cái này không được.”

“Sao lại không được?” Tôi hỏi.

Ở một số chuyện, hắn có một sự chiếm hữu kỳ lạ.

“Các cậu muốn đi du học?”

Diệp Ngữ Ký đứng sau lưng chúng tôi.

“Đúng vậy.” Tôi tươi cười, “Từ cấp hai tôi đã cố gắng vì mục tiêu này, cuối cùng cũng sắp thực hiện được.”

Nghe vậy, ánh mắt của cô ta dừng lại trên sofa.

Chỉ trong nháy mắt.

“Tôi có thể thử cái này không?”

Cô ta lấy đi quần áo trên tay tôi.

Tôi dừng lại, cũng không so đo, một bộ quần áo mà thôi.

“Có thể.”

Trong phòng thử đồ, tôi nhanh chóng thử vài bộ nhưng không hài lòng.

Vừa định kéo rèm ra, nghe thấy tiếng Diệp Ngữ Ký ở bên cạnh.

“Cậu giúp tôi một chút nhé.”

Giọng điệu mềm mại.

Tôi tưởng là đang hỏi tôi nên nhiệt tình thò đầu ra.

“Kéo không được sao? Tôi vào giúp cậu.”

Bên trong trầm mặc.

Rèm lung lay, cô ta có chút thở dốc, chỉ nói một câu: “Không sao đâu.”

Lúc trả tiền, tôi không thích một món nào, cô ta thích một món.

Tôi theo thói quen lấy thẻ của Lục Khoát Chi ra.

Quẹt thẻ.

Trên đường về, tài xế đến đón chúng tôi.

Tôi ngồi ở ghế sau, chơi đùa với bàn tay của Lục Khoát Chi, lẩm bẩm kể lại rất nhiều chuyện xảy ra ở trường nữ sinh.

Bao gồm cả đêm lễ hội tốt nghiệp.

“Sao anh không hỏi em có đi hay không?”

“Có cần hỏi không?”

Hắn ngẩng đầu, nhếch khóe miệng.

Mười ngón tay siết chặt.

“Em sẽ thích người khác sao?”

Tôi rất thích hắn, xung quanh ai cũng biết.

Hắn quá mức chắc chắn.

Tôi không cam lòng.

Vì thế tôi nhỏ giọng phản bác, không có tính uy hiếp gì: “Vậy khó nói lắm.”

Hắn không để ý, nụ cười càng đậm.

Xe đến biệt thự nhà tôi trước.

“Thật sự không vào nhà anh sao?”

“Không đi, em phải trở về học.”

Lục Khoát Chi luôn bảo tôi không cần quá cố gắng.

Nhưng cùng nhau đi du học là một chuyện, tương lai của tôi lại là một chuyện khác.

Tôi muốn nộp đơn, muốn xin vào trường đại học tốt nhất.

Đi được vài bước, nhớ tới quên trả thẻ cho hắn.

Quay đầu lại thấy Diệp Ngữ Ký ngồi phía trước ôm quần áo, ngồi lên ghế sau của tôi.

“Cậu ấy không biết nghĩ cho cậu chút nào, luôn tiêu tiền của cậu.”

Tay Lục Khoát Chi đang mở cửa xe dừng lại.

“Đừng để tôi nghe thấy cậu nói xấu cô ấy nữa.”

Ánh mắt cô ta đỏ lên, không nói nữa.

02

Tôi nhận được thông báo trúng tuyển của ngôi trường tôi mơ ước.

Lục Khoát Chi cũng đậu vào trường học kế bên tôi.

Tôi vô cùng vui mừng, cơm cũng chưa kịp ăn chạy như bay đến nhà hắn.

Tôi đẩy cửa phòng hắn ra.

Diệp Ngữ Ký ngồi xổm xuống, đang giúp hắn sắp xếp hành lý.

“Cậu ấy đang tắm.”

Cô ta làm bộ như nữ chủ nhân: “Tới rồi thì cậu tìm đại chỗ ngồi đi.”

Tôi đang ngồi trên ghế sofa.

Tâm tình lạnh đi một nửa.

“A, cậu ấy không nói với cậu sao.” Diệp Ngữ Ký đưa lưng về phía tôi, không thấy rõ biểu tình, cầm quần áo trên tay: “Tôi cũng muốn đi du học.”

Vừa dứt lời Lục Khoát Chi từ phòng tắm đi ra.

Tóc hơi ẩm, giương mắt thấy tôi có chút ngạc nhiên nhưng đối với việc cô ta ở trong phòng hắn thì không có chút bất ngờ nào.

“Đã nhận được thông báo chưa?” Hắn hỏi tôi.

“Ừm.”

Hắn giơ tay, sờ sờ đầu tôi: “Chơi game không?”

Diệp Ngữ Ký đi ra ngoài.

Hai người không trao đổi, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng không có.

“Vì sao cậu ấy cũng muốn đi?”

Lục Khoát Chi cọ tới, ôm eo tôi.

“Hả?”Ánh mắt hắn nhìn qua trò chơi, “Mẹ anh nói để cậu ấy chăm sóc anh.”

“Anh có tay có chân mà.”

Hắn nhìn tôi, cười cười.

“Anh cũng nói như vậy.”

“Nhưng Diệp Ngữ Ký nói, đi du học là ước mơ của cậu ấy, nhà anh trả tiền đây là cơ hội duy nhất của cậu ấy.”

Mơ mộng là bản chất của con người.

Nhưng tôi nhịn không được sự khó chịu.

Tôi cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe không quá chua chát.

“Anh đừng có nói với em, cậu ấy muốn ở cùng một chỗ với chúng ta đấy nhá.”

Hắn ngửa ra sau: “Đương nhiên không phải.”

“Cậu ấy chính là người giám sát của mẹ anh, ở cùng một chỗ thật đáng ghét.”

Hắn rũ mắt, cầm tay tôi, dạy tôi chơi qua màn.

“Bảo Bảo nhà anh thật lợi hại, anh có bạn gái học ở trường nổi tiếng rồi.”

03

Kỳ nghỉ hè trôi qua, chúng tôi bay sang bờ bên kia đại dương.

Diệp Ngữ Ký cũng đi theo.

Thời gian chuẩn bị của cô ta quá vội vàng, thành tích ngôn ngữ không tốt nên học một trường đại học phổ thông.

Trong đêm tuyết rơi, Lục Khoát Chi đưa cô ta về căn hộ của chúng tôi, căn nhà tôi tỉ mỉ bố trí.

Cô ta ở lại một đêm.

Gió đông bên ngoài lạnh buốt người.

Bên cạnh ký túc xá của cô ta vừa xảy ra vụ án, an ninh không tốt.

Lục Khoát Chi nói cô ta ở một mình không an toàn, dù sao chúng tôi cũng có nhiều phòng.

Lại là một chuyện thường tình hợp lý nên tôi từ chối không được.

Cô ta chỉ ở lại một đêm.

Nhưng sau đêm đó cô ta đến căn hộ của chúng tôi nhiều hơn.

Lúc đầu là đến nấu cơm, đến đưa quần áo khô đã giặt xong.

“Để cậu ấy làm đi, nếu không cậu ấy cầm tiền nhà anh thì trong lòng cảm thấy áy náy lắm.”

Nói đến đây Lục Khoát Chi lắc đầu: “Cậu ấy cứ như vậy, không có ý xấu đâu.”

Nhiều lần khi chúng tôi không ai ở nhà.

Cô ta sẽ ở trước cửa, trong gió lạnh vẫn chờ, nhìn cũng làm cho người ta đau lòng.

Ít nhất tôi biết Lục Khoát Chi đau lòng.

Hắn đưa chìa khóa cho cô ta.

Ngày đó cô ta lấy được, còn cho tôi xem.

Diệp Ngữ Ký giữ chặt tay tôi, thái độ thân mật: “Cậu phải đề phòng cậu ấy, bảo cậu ấy đừng quá ức hiếp cậu.”

Hôm đó là cuối tuần.

Tôi thức cả đêm, khi từ trường về nhà.

Họ đang nấu ăn trong bếp.

Diệp Ngữ Ký gọi tên hắn.

“Lục Khoát Chi” Lúc cô ta gọi, âm cuối giương lên, “Cậu đừng phá nữa.”

Tiếng đóng cửa khiến cả hai cùng quay đầu lại.

“A” Cô ta rút tay về, “Sao cậu lại tới đây?”

Trong phòng mở lò sưởi.

Cô ta mặc áo thun ren ngắn tay, tôn lên làn da trắng nõn.

“Đây là nhà của tôi.”

Ngữ khí của tôi hơi lạnh.

Vẻ mặt cô ta luống cuống, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Khoát Chi.

Lục Khoát Chi dựa vào tủ.

“Chúng tôi tưởng hôm nay em ở trong thư viện, không về ăn cơm.”

“Chúng tôi”.

Lục Khoát Chi nói: “Chúng tôi.”

Vậy tôi là gì?

Tôi cúi đầu thay giày, không nói tiếp.

Hắn xoa dịu bầu không khí, châm chọc nói: “Cậu ấy nấu cơm quá chậm.”

Cô ta đẩy hắn.

Động tác vô cùng thuận tay.

“Nếu không phải cậu quấy rối, đã sớm xong rồi.”

“Cậu còn chê tôi ngốc.”

Nói xong, cô ta lại vỗ vỗ cánh tay nhỏ của hắn.

Hắn cúi đầu cười.

Tôi ôm sách giáo khoa, trở về phòng: “Em không có khẩu vị, các người ăn đi.”

Sau một thời gian.

Cửa phòng bị mở ra.

Lục Khoát Chi khoanh tay, đứng ở cạnh cửa.

“Em bày ra sắc mặt này là cho ai xem?”

Tôi đặt sách giáo khoa xuống.

Một đêm không ngủ, tôi quá mệt mỏi.

“Em không thích cậu ấy tới chỗ chúng ta.”

“Lục Khoát Chi, em chờ mong cuộc sống du học thật lâu, không phải là như vậy.”

Nói xong tôi quay đầu lại.

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Ngữ Ký đang trốn sau lưng hắn.

Trong ánh mắt của cô ta, không có sự áy náy.

Chỉ có sự tự tin.

Quả nhiên một giây sau, Lục Khoát Chi nhướng mày.

“Cậu ấy cũng không làm sai cái gì cả.”

“Rốt cuộc là em đang tức giận cái gì?”

Thấy tôi không nói lời nào, hắn cười lạnh.

“Tức giận vì chúng tôi cùng nhau nấu cơm?”

“Vậy anh nói cho em biết, trước kia ở nhà anh, chúng tôi không biết đã làm bao nhiêu lần.”

Tôi giơ tay, lấy được ly thủy tinh tiện tay ném về phía Lục Khoát Chi.

Hắn sửng sốt.

Diệp Ngữ Ký bảo vệ hắn, ly thủy tinh sượt qua trán cô ta, lập tức sưng lên một chỗ.

Lục Khoát Chi nhanh nhẹn ôm lấy cô ta, quát lớn: “Lâm Thời Thời, cậu có bệnh à?”

“Không sao, tôi không sao đâu.”

Nước mắt Diệp Ngữ Ký rơi lộp bộp.

“Tôi xin lỗi, là do tôi không tốt, tôi chỉ muốn làm sủi cảo cho mọi người mà thôi.”

Lục Khoát Chi nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng đến đóng băng giống như là đang nhìn một người xa lạ.

“Em có biết không, cậu ấy vì mua đồ ăn em thích, chạy bao nhiêu chỗ mới mua được không?”

Cô ta dựa vào vai hắn.

Mái tóc dài rơi vào lòng bàn tay hắn.

Lục Khoát Chi đứng dậy, đỡ lấy cô ta.

“Mặc kệ cô ấy, tôi dẫn cậu đi ăn cơm.”

Quay đầu, để tôi lại một mình trong căn phòng trống rỗng.

Ngoài cửa sổ là mùa đông nước ngoài.

Đây là mùa đông đầu tiên tôi ở nước ngoài.

Điện thoại di động vang lên.

Anh tôi gọi cho tôi.

Tôi “Alo” một tiếng.

Hắn lập tức hỏi tôi: “Sao vậy, không vui sao?”

Trong nháy mắt, chóp mũi cay xè.

“Anh.”

“Chương trình học thật khó.”

“Em cho rằng mình thi TOEFL cao như vậy, đi học hẳn là có thể nghe hiểu, nhưng chết tiệt, giáo sư kia nói khẩu âm Ấn Độ rách nát gì đó, em nghe không hiểu, danh từ chuyên ngành lại nhiều, đầu óc em học thuộc liền quên.”

Những thứ này vốn đều là lời tôi muốn vừa về nhà liền nói với Lục Khoát Chi.

Tôi có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với hắn.

Nhưng tại sao?

Tôi không biết.

Tại sao lại biến thành như bây giờ?

Thật lâu sau.

Anh tôi cười tôi, quá xấu xa.

Hắn nói: “Vậy anh đưa tiền cho em nhé?”

“Sao anh không đến với em gái đáng yêu của anh?”

“Anh đang ở Las Vegas.”

Đầu dây bên kia ồn ào, mang theo chút nhạc.

“Giúp anh một việc” Hắn nói, “Hàn Chính, em nhớ không?”

Hàn Chính.

Tính tình lạnh nhạt ít nói, không dễ tiếp cận.

Học giỏi, chơi cũng rất điên.

Lần đầu tiên tôi nghe tới cái tên này là do Lục Khoát Chi nhắc tới.

Nhân vật nổi tiếng của trường trung học.

Lục Khoát Chi nói: “Tiền của nhà chúng ta không là gì, anh ta mới tính là giàu có.”

Lúc đó tôi đùa: “Vậy em đi thích anh ta nha?”

Hắn bị trêu tức cười.

“Anh ta có thể để mắt tới em sao?”

“Người thừa kế hào môn, người cả đời này chúng ta cũng không với tới.”

Lục Khoát Chi đối với tôi có mười phần nắm chắc.

Tôi không có chuyện gì mà hắn không biết.

Bởi vì tôi thích, giấu cũng không giấu được.

Nhưng điều hắn không biết là tôi đã lừa hắn hai lần.

Lần đầu tiên.

Năm lớp 10 ba mẹ tôi ly dị và chia tài sản.

Anh trai tôi theo mẹ tôi, tôi theo ba tôi.

Trước khi đi, mẹ nói với tôi, ông ngoại từng định hôn ước từ nhỏ cho tôi.

Nghe nói thành tích của đối phương vô cùng tốt, nhưng làm việc hết sức khác người.

Tôi chỉ có một mình, sau giờ học liền qua trường của Lục Khoát Chi để tìm người đó.

Cầu thang hình vòng cung, nóng nực.

Người nọ đeo một chiếc băng đô thể thao, không che dấu được sự sắc sảo và hoang dã của mình.

Không dễ chọc.

Lần đầu tiên gặp hắn, tôi liền từ hôn.

“Tôi chỉ coi anh là anh trai thôi.”

Tên của hắn là Hàn Chính.

Lần thứ hai.

Tôi đã đến buổi tiệc khiêu vũ.

Bầu không khí vui vẻ náo nhiệt, tôi có chút say.

Tôi tưởng Lục Khoát Chi tới đón tôi, lên nhầm một chiếc xe đắt tiền.

Đêm tối mịt mù, ánh đèn neon lấp lánh.

Tôi giữ chặt bàn tay thon dài rõ ràng của người nọ, hôn hắn một cái.

“Lục Khoát Chi, em đã mười tám tuổi rồi, chúng ta muốn làm gì cũng được.”

Người nọ khắc chế sự lãnh đạm.

Ánh mắt nặng nề, giống như đêm lạnh mê hoặc giữ chặt cổ tay tôi.

“Xuống xe.”

Nhận sai người rồi.

Tôi xoay người bước đi.

Nhưng tôi biết hắn.

Hàn Chính.

Đầu dây bên kia, anh trai tôi làm gián đoạn dòng hồi ức của tôi.

Anh tôi đưa tôi một địa chỉ bằng tiếng Anh.

“Nhà anh ta, em giúp anh trả đồ nhé.”

Đường phố nước ngoài, tôi ra khỏi cửa tàu điện ngầm.

Giữa cuối thu và đầu đông, trong không khí là hương thơm của gỗ sam xa lạ.

Chạng vạng tối, đường phố đổ một trận tuyết đầu mùa.

Trên di động, Lục Khoát Chi không trả lời tin nhắn của tôi.

Mà Diệp Ngữ Ký đăng lên vòng bạn bè.

“Bữa tối thuộc về chúng tôi, trận tuyết đầu tiên của chúng tôi.”

Tôi cất di động, ngẩng đầu, tìm được nhà Hàn Chính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.