Trái Tim Băng Giá

Chương 2


04

Đó là một căn hộ có vẻ hoài cổ.

Cầu thang chật hẹp, hệ thống sưởi ấm đầy đủ, tiếng mạt chược cùng với tiếng cười nói chuyện.

“Anh Chính, có người tìm.”

Hàn Chính bị vây quanh ở giữa phòng khách lên tiếng quay đầu lại.

Tướng mạo xuất chúng, khí chất theo tuổi tác dần dần tăng lên, càng ngày càng hài hoà.

Lần trước gặp mặt, trong xe tối tăm, bộ dáng cũng không dám nhìn kỹ.

“Lại là chuyện phong lưu gì nữa đây? Tiểu cô nương lại tìm tới cửa rồi.”

Có người mở miệng, mọi người cười vang.

“Lại đây.” Tiền bối đẩy người nọ nói chuyện một cái rồi dẫn tôi vào, mang ghế đến cho tôi: “Người lớn lên trông ngoan như vậy, vừa nhìn đã biết không phải loại người anh ta thích.”

“Đúng là không phải thật.”

Hai lần trước tính cả lần này, người chủ động tới cửa đều là tôi.

Hàn Chính không để ý tới sự trêu chọc.

Hắn lật mặt bài, đứng dậy, rút một túi tài liệu từ trên tủ gỗ đàn ra, đưa cho tôi.

Tôi ghé sát vào, càng thấy rõ bên môi hắn.

Lần trước không có kinh nghiệm, cắn có chút tàn nhẫn, hiện tại đã hoàn toàn nhìn không ra dấu vết.

Khóe môi hắn khẽ động: “Còn có chuyện gì?”

“Anh tôi nói, còn có một thùng đồ.”

“Cô đem đi được chứ?”

Tôi gật đầu.

Hắn xoay người, ý bảo tôi lên lầu.

Chỗ gác xếp càng lúc càng chật hẹp, ngoài cửa sổ tuyết càng lúc càng lớn.

Điện thoại di động của tôi vang lên, lúc sờ vào trong túi, không để ý nhìn đống sách chất đống bên chân, đột nhiên bị vấp ngã, đập vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Hắn che chở tôi, lại đụng đau chính mình, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.

“Cô có chuyện gì không?” Hắn hỏi.

Tôi lắc đầu, tóc cọ vào cằm hắn.

Hắn hơi ngửa ra sau, lại không thể động đậy: “Đứng lên đi.”

Tôi nhớ tới, chân lại tê dại.

Khuỷu tay của tôi theo bản năng mượn lực chống lên người hắn.

Cánh tay của hắn theo bản năng đỡ lấy eo của tôi, lại rút lại.

“Tôi xin lỗi.” Tôi nhỏ giọng nói.

Điện thoại reo không dứt.

Hắn nhìn qua, thở dài.

Bàn tay kia đỡ lấy rồi rút lại, di chuyển tới gần túi tôi, rút điện thoại di động ra, nhìn màn hình hiển thị, đưa tới bên tai tôi: “Bạn trai cô.”

Đầu dây bên kia đồng thời nói chuyện, giọng điệu mang theo sự trách cứ: “Em ở đâu?”

“Anh và Diệp Ngữ Ký ăn cơm xong chưa?”

Hàn Chính chống đỡ cơ thể, kéo dài khoảng cách với tôi.

Nhưng giọng nói của Lục Khoát Chi, ở trong phòng kín này nghe rất rõ ràng.

“Ừ, cậu ấy tha thứ cho em, nếu em biết chừng mực thì nhanh chóng trở về đi.”

“Em không về.”

“Đừng quậy nữa được không? Bây giờ em đang ở đâu?”

Tôi dừng một chút, ánh mắt bất ngờ đụng phải Hàn Chính.

“Em ở nhà Hàn Chính.”

Không đợi hắn nói tiếp, tôi cúp điện thoại.

Ánh mắt Hàn Chính trầm tĩnh, ôm cái thùng đi xuống cầu thang.

“Lần trước tôi xin lỗi.” Có lẽ hắn đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ ràng: “Tôi nhận nhầm anh là bạn trai tôi, nên mới nói như vậy –”

Cái gì mà “Mười tám tuổi, anh muốn làm gì cũng được” các loại……

“Chỉ là ngoài ý muốn.” Hắn ngắt lời tôi, đôi mắt lạnh nhạt: “Cô và bạn trai cô thích làm gì, không liên quan đến tôi.”

Vừa nói xong tiếng mạt chược trong phòng dừng lại.

Cuộc đối thoại này mọi người muốn hỏi lại không dám hỏi.

Tiền bối vỗ đầu, chọn một đề tài thích hợp.

“Em gái, hắn là như vậy đó, hồi trung học bị vị hôn thê chạy tới từ hôn, từ đó về sau tinh thần sa sút tự ti, đóng cửa trái tim không muốn yêu đương, nhất định không thể để người trong nhà ân ân ái ái, ai ai ai, kéo cổ, a –”

Hàn Chính một tay túm lấy cổ áo tiền bối, kéo người về phía sau.

Tay kia mở cửa và đưa tôi xuống lầu.

Cầu thang chật hẹp, lộ ra mùi gỗ mun thơm ngát.

Sau khi nhét cái thùng cho tôi, hắn xoay người muốn đi.

Tôi gọi hắn lại: “Hàn Chính, chuyện từ hôn…”

Hắn nhìn lại tôi.

“Bạn trai cô hỏi cô đang ở đâu, cô có rất nhiều cách trả lời, nhưng cô chọn cách khiến người ta hiểu lầm nhất.”

Hắn dựa vào tường một cách thờ ơ: “Cô đang lợi dụng tôi.”

Tâm tư không lên được mặt bàn của tôi bị vạch trần: “Không đúng, tôi chỉ muốn…”

“Muốn cho hắn để ý cô.”

Cách hắn nói với tôi giống với kiểu giáo huấn của anh trai tôi: “Dùng phương thức này mới có thể khiến hắn để ý, vậy tôi khuyên cô nên sớm chia tay.”

Thấy tôi cúi đầu, hắn thu mặt mày lại.

“Đương nhiên những thứ này đều không liên quan đến tôi, chỉ là tôi ghét nhất là người mang tình cảm ra đùa giỡn, không giữ lời hứa.”

Tôi có thể hiểu.

“Không giữ lời hứa” bắt đầu từ đâu?

Áo lông cừu cổ cao màu đen tôn lên làn da trắng nõn của hắn, thoạt nhìn tâm tư đơn thuần.

“Lâm Thời Thời, may mắn chúng ta đã từ hôn.”

05

“Cậu ấy đã trở lại.”

Cửa vừa mở Diệp Ngữ Ký thì thầm bên tai Lục Khoát Chi.

Hắn cũng không quay đầu lại.

“Sao nói không trở về mà?”

Lục Khoát Chi nhướng mày: “Còn nhà Hàn Chính, em biết nhà anh ta ở đâu không?”

Tôi đặt cái thùng xuống và lướt qua hắn đi vào nhà.

Tay cầm điều khiển trò chơi của hắn cũng không ngừng.

Một lúc sau.

Hắn càng chơi càng bực bội, nhịn không được nhìn về phía cửa phòng tôi.

Trước kia người dỗ dành trước đều là tôi.

“Đừng nóng giận nữa.”

Hắn đẩy cửa ra, lại thấy tôi đang thu dọn hành lý.

“Em làm cậu ấy bị thương còn chưa xin lỗi” Hắn nhìn qua vali của tôi, “Cậu ấy cũng không ngại, còn để phần bữa tối cho em.”

“Vậy em có nên mang ơn không?” Tôi nói.

Mặt mày hắn không kiên nhẫn: “Đủ rồi.”

Tôi chỉ chỉ dấu vết bàn trang điểm rõ ràng đã bị sờ qua.

“Anh chạm vào đồ của em sao?”

Lục Khoát Chi nhìn về phía son môi kia: “Cậu ấy mượn dùng một chút.”

Tôi ngẩng đầu: “Ai cho phép cậu ấy vào phòng em, dùng đồ của em?”

“Anh cho phép.” Hắn nói, “Có thể đừng hẹp hòi như vậy được không?”

Diệp Ngữ Ký đi theo vào, vẻ mặt vô tội.

“Cậu đừng hiểu lầm, cậu ấy nói son môi này tôi bôi đẹp hơn, nên thử một chút.”

Cô ta cúi đầu, nắm chặt ống tay áo Lục Khoát Chi: “Tôi bồi thường cho cậu nhé, tôi dùng toàn bộ tiền làm công bồi thường cho cậu.”

Giọng cô ta càng hèn mọn, càng khiến hắn đau lòng.

“Một cây son môi mà thôi, cậu có cần phải như vậy không?”

Hắn cười lạnh một tiếng: “Cậu ấy làm công vất vả lắm, người như em làm sao hiểu được?”

Tôi cúi đầu, thu dọn xong bộ quần áo cuối cùng, kéo vali lên.

“Lục Khoát Chi” Tôi với vẻ mặt bình tĩnh, “Cậu ta là bạn gái của anh, hay em là bạn gái của anh?”

“Là em.” Ánh mắt hắn lãnh đạm, “Nhưng cậu ấy không giống.”

Hắn cao cao tại thượng, giống như đang giáo dục một đứa trẻ không hiểu chuyện.

“Cậu ấy chiếm một vị trí trong cuộc sống của anh. Anh chỉ có thể quen với nó, anh cũng không có cách.”

Diệp Ngữ Ký siết chặt tay áo hắn, ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi hiểu cô ta đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi.

Cô ta thắng rồi.

Tôi tươi cười: “Lục Khoát Chi, chúng ta chia tay đi.”

“Cậu ấy không có bạn bè gì, em không thể nhịn…”

Hắn oán hận những lời tôi thốt ra, cho đến khi hiểu ra được tôi vừa nói gì, hắn ngơ ngẩn cả người: “Em nói cái gì?”

Trước kia, bất luận cãi nhau dữ dội cỡ nào, tôi cũng không đề cập tới hai chữ này.

Bởi vì chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cãi nhau là do tôi nhượng bộ trước.

Càng bởi vì tôi không đành lòng.

Hắn biết tôi vô cùng quý trọng mối quan hệ này, không đành lòng để nó có một chút điềm xấu.

Hắn biết rõ, lại một lần lại một lần dễ dàng tha thứ Diệp Ngữ Ký vượt giới hạn, giống như hạt cát không lớn không nhỏ, khiến hắn kích thích thoải mái, lại khiến tôi ghê tởm rơi nước mắt.

“Đừng làm loạn.” Hắn hất tay Diệp Ngữ Ký ra, ấn vali hành lý của tôi, ánh mắt tối tăm, “Anh sẽ coi như không nghe thấy.”

“Anh có nghe hay không cũng không sao cả.”

Tôi xoay người ra cửa, Diệp Ngữ Ký muốn ngăn tôi lại, nhưng không ngăn lại.

“Tùy cô ấy đi” Giọng điệu của Lục Khoát Chi lạnh lùng, “Nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục dỗ dành cô ấy sao?”

“Tôi muốn giúp cậu xem” Diệp Ngữ Ký nói, “Cậu ấy có mang theo thứ không nên mang hay không.”

Ngay khi cánh cửa đóng lại.

Sau đó Lục Khoát Chi nói cái gì, tôi không nghe rõ nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.