Trong mộng vắng bóng thu

Chương 15


Hạ Văn Thu quay đầu lại với vẻ không thể tin được.

“Muội muội của ngươi bắt nạt thê tử của ta, ta đánh ả ta không phải là điều hợp lý sao? Nếu ngươi không vui và muốn đứng ra bênh vực ả ta thì cứ việc tìm đến ta mà trả thù, ta sẵn lòng phục vụ nhà ngươi..”

Thôi Ninh Viễn đương nhiên là không dám.

Lúc trước hắn cũng biết rõ để cứu người không chỉ cần mỗi dũng khí vậy, mà mấy năm nay, dũng khí của hẵn cũng bị cuộc sống giàu có của hắn bào mòn dần.

Quả nhiên, Hạ Văn Thu cùng ta rời đi, hắn chỉ dám đứng nhìn tại chỗ, nhưng ánh mắt lại càng thêm nham hiểm.

Thôi Ninh Chi đối mặt với vết tát đỏ tươi trên mặt, tức giận chửi bới, nhưng Đường Lộ đã bịt miệng lại, cố gắng thuyết phục ả ta trong bất lực.

“Có chuyện gì vậy? Trông nàng có vẻ như đang suy tư điều gì đó?”

Sau khi mua đồ trang sức và quần áo, bọn ta đang ngồi trong một nhà hàng được cho là bán thịt ngỗng rất ngon, Hạ Văn Thu đột nhiên đến hỏi ta.

Ta tỉnh táo lại, lắc đầu: “Thiếp đang nghĩ đến Đường Lộ… nàng ấy trông rất bình thường, sao lại đi chung với huynh muội Thôi gia?”

Hà Văn Thu cười nhẹ, đưa tay vén lọn tóc xõa ra sau tai ta:

“Nàng cho rằng nàng ta thực sự sẽ thích một người như Thôi Ninh Viễn sao? Nàng ta tới là để tìm đồ.”

“Đồ gì cơ?”

“Có thể gọi là… bảo dược.” Hạ Văn Thu hơi cúi đầu, khóe miệng lộ ra ý cười ý tứ, “Chỉ là ta cũng cần thứ đó, khả năng cao là nàng ta sẽ trở về trong vô vọng mà thôi.”

12

Sự sụp đổ của Thất Hoàng tử thực sự không mất nhiều thời gian để xảy ra.

Khi kết quả được công bố vào mùa xuân, Thôi Ninh Viễn là Trạng nguyên năm đó. Hắn được phong chức quan cấp ba và được vào thẳng Hàn Lâm Viện.

Tuy nhiên, trước khi hắn ta kịp thể hiện tham vọng lớn lao của mình, một tin tức đã nhanh chóng lan truyền ở Bắc Kinh:

“Ác phỉ” bị tiêu diệt ở ngoại ô Bắc Kinh là một người dân làng vô tội trong một ngôi làng.

Để chiếm được bảo vật và bịt miệng Thất hoàng tử, đồng thời sợ sự việc bị bại lộ, Thôi Ninh Viễn đã nghĩ ra một ý tưởng táo bạo——

Thay đổi diện mạo của hàng chục bá tánh và cải trang thành kẻ xấu không chỉ có thể che đậy sự thật g.i.ế.c người diệt khẩu mà có thể lập công trước mặt Thánh Thượng.

Chuyện này vừa xảy ra, hoàng thượng đã rất tức giận.

Sau khi được xác minh là đúng, Thất hoàng tử bị giáng xuống làm thường dân, trong khi Thôi Ninh Viễn, người nảy ra ý tưởng này, bị kết án c.h.ặ.t đ.ầ.u ba ngày sau đó.

Về phần Thôi Ninh Chi, sau khi Hạ Văn Thu đưa ra bằng chứng cho thấy ả ta đã âm mưu với nhị thúc của ta để bắt cóc ta dưới sự chỉ đạo của Thất hoàng tử, hoàng thượng đã giam giữ họ cùng nhau.

Một ngày trước khi hành quyết, Hạ Văn Thu đưa ta đến thiên lao để thăm huynh muội Thôi gia.

Trong lao tối om, chỉ có những ngọn nến trên tường đang nhảy múa.

Thôi Ninh Viễn nhìn chằm chằm vào ta và Hạ Văn Thu bên cạnh, một lúc sau, hắn lao tới: “Không, mọi chuyện không nên như vậy!”

Hạ Văn Thu cười hỏi: “Vậy thì nên như thế nào?”

“Khi Thất hoàng tử lên ngôi, ta nhất định phải vươn lên đứng đầu, lập nghiệp thành công. Người đáng c.h.ế.t là Khương Địch…”

Hắn ta lẩm bẩm, dường như không còn ý thức nữa mà đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào Hạ Văn Thu.

“Đáng lẽ ngươi đã c.h.ế.t từ lâu rồi, tại sao ngươi lại ở đây?”

Tim ta lỡ nhịp, chợt nhớ đến giấc mơ đã bị lãng quên từ mấy tháng trước.

Vị trí trong giấc mơ đã bị đảo ngược, lúc này ta là người ở trong tù, Thôi Ninh Viễn và Đường Lộ đang rất phấn chấn ở ngoài nhà tù.

Hạ Văn Thu trong giấc mơ qua đời ở miền bắc Tân Cương khi mới 9 tuổi.

Ta còn chưa kịp đoán ra kết quả thì Hạ Văn Thu ở bên cạnh đã nói: “Đương nhiên ta đến đây là để tiễn ngươi.”

“Đi được rồi đấy, Thôi trạng nguyên. Ngươi đã là Trạng Nguyên trong ba ngày, vậy là đủ rồi.”

Khi trở về thì sắc trời đã sẩm tối, ta cứ nghĩ đi nghĩ lại về hai giấc mơ đó.

Hạ Văn Thu nghe xong cũng thờ ơ đáp lại.

Ăn tối xong, hắn cùng ta trở về phòng, ta như tỉnh dậy sau giấc mơ, ngước mắt nhìn hắn: “Tối nay thiếp… cảm thấy không khỏe, chàng về nghỉ ngơi trước đi.”

Hạ Văn Thu nhìn ta thật lâu: “Được.”

Sau khi hắn đi rồi, ta lấy giấy bút cẩn thận viết ra giấy những gì xảy ra trong hai giấc mơ đó, đối chiếu với thực tế, ta phát hiện ra tất cả các biến số dường như là do… Hạ Văn Thu trong giấc mơ đã c.h.ế.t sớm.

Ta không gặp hắn nên cuối cùng cưới Thôi Ninh Viễn, tài sản của gia đình bị lấy đi, mọi thứ đều bị lấy đi.

Nhưng… tại sao?

Đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Nếu nàng tò mò, tại sao không hỏi ta?”

Ta đột nhiên quay lại và nhìn thấy nụ cười bất lực nhưng bao dung trên khuôn mặt Hạ Văn Thu.

“Ta……”

Ta không nói nên lời nhưng lại không biết nói như thế nào.

“Khương Địch.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.