Trong mộng vắng bóng thu

Chương 9


Không biết có phải do ta tưởng tượng hay không, đầu ngón tay hắn hơi run lên khi hắn vô tình chạm vào ta.

Ta lấy lại bình tĩnh và bắt đầu ho một cách tuyệt vọng, ta ho và phun một ngụm m.á.u đỏ tươi lên áo choàng của hắn.

Ta nói: “Ta xin lỗi, Hạ công tử, vì đã làm bẩn quần áo của ngươi.”

Có rất nhiều điều ta muốn hỏi, chẳng hạn như phụ thân ta có thật sự đến Hạ gia để đánh ngươi lần nữa không, ngươi đã đuổi ông ấy như thế nào, Hạ Văn Thu đã từng ốm yếu, yếu đuối và dè dặt như thế nào, vì sao mà ngươi lại biến thành dáng vẻ hiện tại?

Nhưng ta không thể nói được gì.

Bởi vì chỉ cần mở miệng, m.á.u sẽ trào ra từ cổ họng.

Trước đó, đã vô số lần ta từng nghĩ đến việc bản thân sẽ chết, phần lớn chỉ uống thuốc mới có thể chống cự thêm vài năm nữa rồi đợi đến khi dầu hết đèn tắt là ta từ biệt nhân gian.

Khi đó, ít nhất Khương gia đã có một người thừa kế là hài nhi của ta.

Ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.

Hốc mắt Hạ Văn Thu đỏ hoe, hắn ôm ta vào lòng, nói đi nói lại: “Ta xin lỗi.”

Hắn xin lỗi vì điều gì?

Ta lại bất tỉnh.

Mọi chuyện xảy ra sau khi ta hôn mê là Ỷ Nguyệt đã nói với ta sau khi ta tỉnh dậy.

Nàng nói rằng Hạ Văn Thu đi ngang qua Khương gia khi đang tuần tra trên phố, ban đầu muốn gặp ta, nhưng lại nghe Khỉ Nguyệt nói ta đến học đường để lấy đồ.

Thế là hắn quay người lên đường, đi được nửa đường phát hiện một chiếc xe ngựa dính đầy mũi tên và t.h.i t.h.ể nằm rải rác trên mặt đất.

Hắn dẫn người đi về phía bắc, đuổi theo ta gần trăm dặm ngoài kinh thành, cuối cùng cứu được ta.

Tuy nhiên, ta bị sốt cao và ngủ li bì đã nhiều ngày, số mệnh như treo trên sợi tơ mỏng.

Các lang y lần lượt đến, cuối cùng còn báo cho thái y trong cung, chỉ có uống sâm hàng trăm năm tuổi mới có thể duy trì được sinh mệnh của ta.

Sau đó, thấy ta vẫn chưa tỉnh, Hạ Văn Thu đã mang 108 sính lễ đến trước cửa nhà hỏi chuyện cưới xin, hắn muốn thành thân với ta.

“Đây chính là lý do tại sao khi ta tỉnh dậy, trong phòng tràn ngập những tờ dán chữ hỉ, trên bàn còn có nến rồng phượng sao?”

Ta tựa người vào đầu giường, giọng vẫn còn hơi yếu ớt.

Hạ Văn Thu đứng ở trước giường nghiêm túc gật đầu: “Nàng đang bệnh không tiện di chuyển, từ nay về sau chúng ta tạm thời ở Khương gia.”

Quay đi quẩn lại, cuối cùng thì người này vẫn muốn thực hiện được ước mơ được gia nhập Khương gia với tư cách là con rể.

Ta muốn cười, nhưng chỉ cần cử động một chút là ta bắt đầu không tự chủ được mà ho khan.

Một mùi tanh ngọt ngào xộc lên trong cổ họng, ta liếc nhìn Hạ Văn Thu với vẻ mặt lo lắng đứng bên cạnh, ta đành nuốt ngụm m.á.u trở lại.

Cơn sốt cao bắt đầu giảm bớt, ta cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

8

Phải đến nửa tháng sau, khi mùa xuân đến gần, ta mới có thể đi lại trên mặt đất, coi như đã bình phục hoàn toàn.

Ta dường như chấp nhận cuộc hôn nhân một cách rất tự nhiên.

Hoặc có lẽ là vì dù đã kết hôn được hơn một tháng nhưng ta và Hạ Văn Thu vẫn ngủ riêng phòng.

Ngoại trừ việc mỗi ngày cùng nhau dùng bữa và thỉnh thoảng hắn lại đến phòng ta và mang đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm ra, thì chẳng có gì khác biệt so với trước đây.

Những ngày này, Hạ Văn Thu đi sớm về muộn, lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.

Vốn tưởng hắn có việc quan trọng phải giải quyết, mãi đến khuya hôm đó hắn vẫn không quay lại, khi quay về thì lại bị thương.

Ta lấy thuốc ra và cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên n.g.ự.c hắn.

Dưới ánh nến lung linh, những đường nét cơ bắp của hắn trông đặc vô cùng đẹp mắt nhưng khi chạm vào lại căng cứng.

“Có đau không?” Ta cử động nhẹ nhàng hơn.

Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm xuống, hắn đột nhiên rên rỉ rồi nắm lấy tay ta.

Yết hầu lăn lên lăn xuống, khi Hạ Văn Thu lại lên tiếng, giọng hắn hơi khàn: “Không cần bôi thuốc, chỉ là vết thương nhẹ thôi.”

“Thật sao?”

Hắn nói như đinh đóng cột: “Thật.”

Ta thu tay lại, phát hiện trên trán hắn có một lớp mồ hôi mỏng, đột nhiên hỏi: “Nóng quá à?”

Dù đã đầu xuân nhưng không khí vẫn se lạnh, ta lại đang trong cơn bệnh nặng nên trong phòng vẫn đốt nồi than.

Sức khỏe của Hạ Văn Thu vẫn ổn, nên đương nhiên hắn sẽ cảm thấy nóng.

Hắn gật đầu, rồi lại lắc đầu, vội vàng thu dọn quần áo, đứng dậy bước ra khỏi cửa:

“Đã muộn rồi, ta bảo Khỉ Nguyệt làm chút đồ ăn khuya, nàng đi ngủ đi.”

“Còn chàng?”

Bước chân của hắn hơi cứng đờ: “Ta có việc phải làm, cần vào thư phòng bàn bạc với nhạc phụ một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.