Lần bị thương này xem như động đến gân cốt, sau hai tháng chữa trị mới khá lên. Hai tháng này hẳn gần như là không làm được gì, thậm chí tính tình cũng thay đổi lớn, không muốn hạ nhân hầu hạ, có đôi khi còn thường mở rộng cổ áo, khi thấy ta phát hiện mới chậm rãi kéo lại.
Ta luôn cảm thấy hắn đang câu dẫn ta. Nhưng không có chứng cứ, ta cũng không thể xác định, thật vất vả nhẫn nhịn đến khi hắn khỏi bệnh, bắt đầu trở lại bận rộn công vụ thì ta mới được nghỉ ngơi.
Khi tiết trời chuyển lạnh, ta đang trên đường về nhà phụ mẫu, lại lần nữa đụng phải Hạ Mạn Mạn, nàng người đầy vết bẩn, trực tiếp chặn ta lại, dùng hết sức lực hung hăng giáng một bạt tai lên mặt ta.
Ta bị nàng đánh có chút choáng váng, chỉ nghe thấy nàng ta vừa khóc vừa chửi: “Từ Tam Lạc, con tiện nhân này! Có phải ngươi là người phá hỏng mọi chuyện?”
Tự dưng bị giáng một bạt tai đau điếng không rõ nguyên nhân, ta lập tức không kiêng nể trả lại nàng ta một bạt tai, nàng bị ta đánh ngã trên mặt đất, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Ta ngồi xuống, nắm lấy cổ áo của nàng ta: “Hạ Mạn Mạn ta không quan tâm ngươi là ai nhưng ngươi không có tư cách đứng trước mặt ta, lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi nhưng nếu có lần sau ta nhất định kéo ngươi vào cung cáo trạng”
Hạ Mạn Mạn cười lạnh: “Từ Tam Lạc, ngươi bớt nói những lời này lại, nếu không tại ngươi, Cố Thanh sao có thể đuổi ta đi”
Ta quỷ dị hỏi lại: “Hắn đuổi ngươi ra ngoài?”
“Từ Tam Lạc, ta tuyệt đối không từ bỏ, nếu ta không có được Cố Thanh, ta sẽ hủy hoại hắn.”
Nàng ta sờ lên vòng ngọc trên cổ tay, phía trên đỏ sậm giống như má/u, ta thấy một vết nứt nhỏ trên vòng, không hiểu sao rùng mình một phen.
Nàng ta thấy ánh mắt ta đang nhìn chiếc vòng, đắc ý che đi: “Từ Tam Lạc, ta luôn có thể thắng ngươi, lần này cũng nhất định sẽ làm cho ngươi đau đến không muốn sống, so với lần trước còn thảm hại hơn!”
Toàn thân nàng ta tuy chật vật nhưng không chút nào che giấu dã tâm, thậm chí sắc mặt vặn vẹo, sau đó che lại vòng ngọc trực tiếp rời đi.
Ta nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, trong lòng cảm thấy bực bội.
Lần này Cố Thanh ngược lại tới rất nhanh, ta vừa mới uống miếng nước hắn liền bước vào ngồi xuống đối diện ta.
“Nàng không có chuyện gì để làm à.”
Ta lắc đầu.
Cửa sổ mở hé, ta nhìn thấy tuyết đang rơi bên ngoài không khỏi thốt lên: “Nhìn xem đây là tuyết đầu mùa.”
Cố Thanh cũng thuận theo ánh mắt ta nhìn ra, cười nói: “Đúng vậy, tuyết rơi rồi hoa mai nàng thích nhất cũng sắp nở.”
Có lẽ là do bầu không khí yên bình khiến ta lần đầu muốn thổ lộ hết suy nghĩ: “Kỳ thật ta không thích hoa mai.”
Cố Thanh nhìn ta khó hiểu.
Ta nhìn vào mắt hắn rồi nói: “Bởi vì món quà đầu tiên ngươi tặng ta chính là hoa mai.”
Nghe vậy, ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm vào ta rồi mím chặt môi.
“Hôm đó ta đã cảm thấy thiếu niên này thật là đẹp, khiến cho hoa mai bên cạnh càng rực rỡ hơn. Kể từ lúc ấy, mỗi lần trông thấy hoa mai, ta liền nhớ tới hình ảnh ngươi năm đó thanh tao hái tặng ta một nhánh mai.”
Ta không nói dối, đó là năm đầu tiên chúng ta quen biết, ta khóc nháo đòi hái cành hoa mai đang nở rộ, đáng tiếc thân hình thấp bé nên không với tới, Cố Thanh bị ta làm ồn không còn cách nào chỉ có thể giúp ta hái xuống. Hắn rõ ràng có thể tùy ý hái một cành hoa bất kì đưa ta. Nhưng không, hắn tỉ mỉ quan sát mới lấy xuống một nhánh nụ hoa chớm nở cho ta, ta còn nhớ rõ lời hắn nói:
“Ngươi nếu như đã thích mai đến thế thì đem cành hoa này để vào trong bình, còn có thể ngắm thêm mấy ngày.”
Khi đó hắn tuổi cũng không lớn, mặc dù có gương mặt tuyệt mỹ, nhưng chính vì hành động tinh tế kia mới khiến cho ta động tâm.
Còn chưa thoát khỏi hồi ức, Cố Thanh đem ta kéo vào trong ngực, thở dài: “Nàng thật đúng là phiền phức”
Khác với cuộc sống yên bình của Cố gia, trên triều đã bắt đầu dậy sóng, trưởng tỷ mỗi lần tới thăm ta lúc nào cũng mặt ủ mày chau, nàng nhìn ta miễn cưỡng cười nói: “Cố Thanh nâng muội trên tay che chở chu toàn, những chuyện đang xảy ra bên ngoài không để muội biết được.”
Ta khó hiểu nhìn nàng.
Trưởng tỷ không nói nhiều, chỉ là trước khi đi liên tục dặn dò: “Nhớ kỹ, nếu không có việc gì thì muội đừng đi ra ngoài, sắp tới cũng không cần về nhà, Cố Thanh bảo gì thì muội nhớ làm theo lời hắn.”
Từ sau buổi đi săn, trưởng tỷ đối với lời Cố Thanh chính là nói gì nghe nấy, nhưng ta mơ hồ nghe từ hạ nhân trong phủ nói mới biết Cố Thanh khoảng thời gian này cực bận rộn ———
Có vẻ sẽ có biến lớn trong kinh.
Duệ Thân Vương mưu phản khiến thân thể hoàng thượng vốn dĩ đã không tốt nay càng nộ khí công tâm, liên tục cho tìm kiếm các đạo sĩ từ khắp nơi đến, thực hiện các nghi lễ, sức khỏe quả thực khá hơn chút, Cố Thanh trở về nói cho ta, đêm nay nữ thần sẽ giáng phàm nên toàn bộ quan từ hàng tứ phẩm trở lên đều phải tiến cung cùng gia quyến nghênh đón.
Ta đem đai lưng buộc lên cho Cố Thanh, cảm thấy có chút hoang đường.
“Lần này lại là thần từ đâu đến? Chẳng lẽ các đại thần không dâng tấu khuyên can?”
Cố Thanh giang hai tay, tùy ý để ta chỉnh trang phục, thần sắc cũng khó coi: “Không ai nghĩ ra được biện pháp, Hoàng Thượng thì khăng khăng đem đạo sĩ nuôi dưỡng ở trong cung, nghe nói đạo sĩ này ỷ vào sủng ái gây ra không ít chuyện. Gần đây, cả triều đình đều phàn nàn không ngớt.”
Hoàng thượng tuổi đã cao, bây giờ lại một lòng tìm kiếm thuốc trường sinh, đây là dấu hiệu không tốt đối với quốc gia.
Trong tiệc tối, một đạo sĩ mặc đạo bào, lời nói quả thật có mấy phần tiên khí, cho đến khi hắn giới thiệu thần nữ, người mặc một thân váy dài trắng, trên đầu còn vương vài cánh hoa, nàng so ta trước đó gầy hơn mấy phần nhưng càng lộ ra bộ dạng yếu đuối mong manh, ta kinh ngạc nhìn về phía Cố Thanh, hắn cũng nghiến chặt răng cố nén không để thất thố.
“Ta thật vất vả mới bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của Hà gia, nàng ta vậy mà lại không biết tốt xấu!”
Cố Thanh vừa về đến nhà đã rất tức giận, ta biết hắn đang giận cái gì, Hạ Mạn Mạn từ nhỏ luôn cho mình là người thông minh, vậy mà bây giờ lại đi lấy sắc hầu người, không chỉ giáng cú tát đánh thẳng mặt Cố Thanh, càng khiến cho phụ thân nàng cả đời đọc sách thánh hiền ở dưới cửu tuyền không được yên nghỉ.
“Tất nhiên, ta kỳ thật cũng không muốn chiếu cố nàng ta.” Cố Thanh tại yến tiệc uống nhiều thêm mấy chén, lúc này ánh mắt lơ đãng “Nhưng Cố gia trước đây nợ Hạ gia ân tình, khi Hạ thúc bị bắt giam ta đã đáp ứng sẽ chiếu cố thật tốt nữ nhi của thúc ấy. Lúc trước ta cùng Hạ thúc dùng hết tâm tư để nàng khỏi bị xung làm quân kỹ, bây giờ nàng ta lại làm chuyện khuất nhục như này, ta sao có thể ăn nói với Hạ thúc!”
Hắn cực kỳ tức giận, thanh âm cao lên mấy phần: “Năm đó ta cho rằng Mạn Mạn giống Hạ thúc là một văn nhân khí khái, ta thật tâm coi là muội muội, còn từng khắp nơi tìm mối hôn sự tốt cho nàng ta.”
Hắn ôm lấy mặt của ta, giọng cực kỳ thống khổ: “Thế nhưng nàng ta lại đem chủ ý đặt ở trên người nàng còn châm ngòi ly gián mối quan hệ của chúng ta”
Hắn trầm thấp gọi tên ta, sau đó liền trực tiếp hôn xuống.
“Tam Lạc, Tam Lạc.”
Một tiếng một tiếng, như mưa rơi vào trên mặt, hắn dịu dàng ôn nhu giống như là đang ôm trân bảo, dưới ánh đèn mờ nhạt mọi đường nét trên gương mặt hắn đều hiện lên rõ ràng trước mắt, ta cứ như vậy mơ mơ hồ hồ cùng hắn hoàn thành nốt việc phải làm vào đêm động phòng hoa chúc.
Hắn giày vò ta cả đêm đến khi trời gần sáng mới buông tha cho ta, ta mơ màng ngủ thiếp đi, tựa hồ nghe tiếng Cố Thanh tràn đầy sinh lực không ngừng thì thầm bên tai: “Nương tử.”
Tiếng gọi này khiến da đầu ta tê dại, nhưng lại mệt mỏi nói không nên lời, chỉ có thể phất tay tỏ ý muốn hắn im lặng, ta cảm nhận được thân thể nóng bỏng sau lưng, phớt lờ mọi thứ, ta cứ vậy ngủ thiếp đi.
Có lần đầu liền sẽ có rất nhiều lần sau, nhờ sự miệt mài của Cố Thanh, mới nửa năm ta đã được chẩn ra hỉ mạch, Cố Thanh vui đến mức thưởng cho tất cả người hầu trong phủ ba tháng tiền công, mỗi ngày hắn đều trở về nhà sớm, mỗi ngày đều nhìn ta đầy ôn nhu.
Không biết có phải do cảm xúc trong mộng ảnh hường hay không, nhìn bụng ngày càng lớn, ta vừa mừng vừa lo, ai ngờ năm tháng sau, Hoàng Thượng băng hà, Ngũ hoàng tử lên ngôi , liền ban chế/t cho tên đạo sĩ kia.
Cũng trong khoảng thời gian này, thần nữ bị vạch trần thân phận là nữ nhi của tội thần, nàng ta còn truyền lời nhắn muốn gặp ta lần cuối.
Ta được lệnh tiến cung ngay sau đó. Ôm lấy bụng lớn chậm rãi bước vào điện của nàng ta.
Mặc dù đã bị vạch trần, nhưng sự xa hoa trong điện cho thấy nàng ta đã từng có bao nhiêu sự sủng ái.
Ta vuốt bụng hướng nàng ta hành lễ, tuy bây giờ không còn là thần nữ nhưng nàng ta lại là Hiền Phi, lễ nghi không thể bỏ.
Nàng ta đeo đầy trang sức quý giá xa hoa nhưng vẫn không che được sự tiều tụy trên gương mặt, nàng ngẩng cao đầu nhìn ta cười nói: “Ngươi đã hài lòng chưa”
Ta sờ bụng đáp: “Ý của nương nương thần phụ không rõ.”
“Đừng đánh trống lảng, ta lấy thân phận thần nữ vào cung giờ lại có kết cục như này, chẳng lẽ ngươi lại không rõ?”
“Thần phụ tất nhiên biết.” Ta mang theo ý cười nhàn nhạt, “Nương nương tự xưng là thần nữ đến để cho tiên đế sự trường sinh, nhưng không bao lâu sau tiên đế lại băng hà, là một người con có hiếu Hoàng Thượng sao có thể không đem ngài diệt trừ”
“Nương nương, ngài đi sai một nước cờ, đó chính là đi quá nhanh.”
Sau khi bị cừu hận che mắt nàng ta đã trở nên vặn vẹo, từ khi tiến cung đã làm hại biết bao tính mạng. Ngay cả hoàng tử cũng phải cẩn thận chỉ sợ ngày nào đó bị hai người này để mắt tới sẽ trở thành vật hiến tế cho thuốc trường sinh của tiên đế.
Nhưng nàng cũng quên, tranh đấu trong hoàng thất không giống như ở khuê phòng trạch viện. Đối thủ của nàng ta không phải nữ nhân như ta mà là người thừa kế hoàng vị, là thần tử trong triều.
“Ngài đúng ra nên biết ơn phụ thân ngài thay ngài tìm đường sống, nhưng ngài lại không hiểu nỗi khổ tâm của ông ấy, tự mình tìm đường chết.”
“Nương nương cho rằng tin tức mình nghe được trong cung là ai cho? Vì sao ngay sau khi tiên đế băng hà thân phận con tội thần của ngài liền bị vạch trần? Hạ Mạn Mạn, không phải tất cả mọi chuyện đều nằm dưới sự kiểm soát của ngươi đâu.”
Ta yên lặng nhìn gương mặt bắt đầu tỉnh ngộ của nàng ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Hạ Mạn Mạn, điều ngươi không nên làm nhất, chính là đụng đến trưởng tỷ của ta.”