Ta không phải không biết mọi chuyện nàng ta làm, chỉ là Từ gia từ trước đến nay không bao giờ chủ động khiêu khích nhưng cũng không đồng nghĩa chúng ta sẽ nằm yên chờ chế/t. Nàng ta muốn đem trưởng tỷ làm tế phẩm coi như ta không hành động thì tỷ phu nhất định cũng sẽ động thủ.
Hoàng đế có thật sự là chế/t vì bệnh hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hoàng tử tiếp theo phải gánh vác được giang sơn này, bởi vậy tại tất cả mọi người ngầm hiểu ý nhau. Hoàng đế băng hà, hoàng tử lên ngôi, tất cả đều sẽ an toàn.
Mà từ khi nàng ta vào cung tin tức trong cung đều liên tục không ngừng được đưa đến tai ta, nàng ta rất thu hút nam nhân lại được Hoàng đế điên cuồng sủng ái, mà ta đem tin mang thai truyền vào trong cung đến tai nàng ta, quả nhiên nàng ta bắt đầu điên cuồng trả thù các thần tử có quan hệ với chúng ta, nhưng căn cơ nàng ở trên triều không vững, hành động này không thể không nghi ngờ là muốn đối nghịch với tất cả mọi người .
Tiên đế không có đủ thời gian ổn định triều đình giúp nàng ta, ta để cho trưởng tỷ nói ra thân phận của nàng ta, cứ thế thuận nước đẩy thuyền.
Hạ Mạn Mạn sau khi biết được chân tướng không trở nên cuồng loạn, ngược lại cười một tiếng, đập vòng tay xuống đất, âm thanh vỡ vụn, nhưng kỳ quái là vòng tay sau khi bị vỡ vụn màu đỏ liền biến mất, trở thành một cái vòng tay bình thường.
“Từ Tam Lạc, kiếp sau chúng ta lại đấu tiếp!”
Gương mặt gầy gò, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt kia lộ ra sự lạnh lẽo khiến ta không rét mà run, nhưng hài tử trong bụng đạp một cái giúp ta lấy lại tinh thần. Ta không để tâm đến hàm ý sâu xa trong câu nói này.
Nàng ta không rõ, coi như thật sự có kiếp sau thì người kia cũng sẽ không phải ta, ân oán của chúng ta chỉ tồn tại ở kiếp này.
Khi bước ra khỏi hoàng cung, hoàng hôn đang xuống, ta nhìn thấy Cố Thanh đứng bên cạnh xe ngựa, thấy ta không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, ta đỏ hoe mắt bước đến ôm lấy hắn.
“Ta xin lỗi.”
Cố Thanh chỉ ôm chặt ta trấn an: “Kết thúc rồi, ta cam đoan mọi chuyện đã đến hồi kết.”
“Chàng biết cả rồi?”
“Đúng vậy, ta biết nàng cũng sống lại. Tên đạo sĩ đã bị ta khống chế, bắt hắn giải trừ bùa chú trên vòng tay. Từ nay về sau sẽ không có chuyện gì nữa.” Hắn hôn xuống khóe miệng ta, “Ta cũng phải cảm ơn Cố Thanh kiếp này, nếu không phải tâm trí hắn kiên định, chỉ sợ là không kịp.”
Lời Hạ Mạn Mạn vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Từ Tam Lạc, ngươi bây giờ có hài tử thì sao? Kiếp trước trong lòng chàng chỉ có ta, là chàng giúp ta giết ngươi. Lần này hai người các ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đâu!”
“Chỉ thiếu một chút, rõ ràng chỉ thiếu một chút là ta đã có thể có được chàng!”
“Thủ đoạn lần này của ta thế nhưng vô dụng, không sao ta đã thôi miên hoàng thượng, nếu Cố Thanh đã không thích ta, vậy ta sẽ làm hoàng hậu, làm Nữ Hoàng! Chờ ta có được quyền lực, ta liền có thể triệu hắn vào cung khiến hắn trở thành hoàng phu, để hắn hưởng thụ vinh hoa cả đời!”
Hạ Mạn Mạn đáy mắt không giống như đang nói dối: “Ta mới là người thích hợp nhất với Cố Thanh, lần đầu chúng ta gặp mặt, sự yêu thích trong mắt của chàng không hề che giấu, nhưng hết lần này tới lần khác là ngươi không biết xấu hổ cả ngày dính lấy chàng, ta nói cho ngươi biết, chàng căn bản cũng không yêu ngươi, cũng bởi vì da mặt ngươi quá dày chàng mới không còn cách nào.”
Nàng ta điên cuồng như vậy, lại làm cho ta không rét mà run, Cố Thanh rõ ràng là một con người, hắn cũng có cảm xúc riêng, nhưng nàng ta lại muốn điều khiển hắn.
“Cố Thanh, chàng thích Hạ Mạn Mạn không?”
Hắn ôm chặt ta: “Có thể nàng không biết, ta sớm đã yêu nàng rồi.”
Ánh nắng bao phủ trên mặt đất, Cố Thanh ôm ta trong lòng, hắn tựa hồ lại thấy hình ảnh tiểu cô nương đầy bùn đất bảy năm trước, trên tay cầm bông hoa đã nát cười rạng rỡ.
“Cố Thanh ca ca, ngươi nhìn xem hoa này thật đẹp, giống như ca ca vậy.”
Hắn ngay từ đầu quả thật rất ghét Từ Tam Lạc, hắn rõ ràng có rất nhiều ưu điểm, nhưng Từ Tam Lạc lại chỉ nhìn trúng tướng mạo của hắn, coi hắn như chiến lợi phẩm khoe khoang khắp nơi. Nhưng mỗi thấy ánh mắt của nàng nhìn nam nhân khác hắn liền cảm thấy khó chịu, bởi vậy hắn không ngừng chăm chút vẻ bề ngoài muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng, nhưng vẫn không ngừng xem thường loại hành vi này. Suy nghĩ mâu thuẫn khiến hắn đối với Từ Tam Lạc lúc lạnh lúc nóng, mới có cơ hội để Hạ Mạn Mạn thừa cơ xen vào, nhưng thật may tất cả chưa quá muộn, chúng ta vẫn còn cơ hội.
Đêm đó ta lại mơ thấy giấc mộng kia, trong mộng lần này càng thêm rõ càng, hóa ra chiếc vòng trên tay Hạ Mạn Mạn chính là nguồn gốc cho mọi bi kịch của ta. Nàng ta kiếp trước có chấp niệm rất sâu với Cố Thanh, cuối cùng đành sử dụng thủ đoạn để lấy được chiếc vòng hồng ngọc từ tay một đạo sĩ, chỉ cần màu đỏ trong đó không biến mất thì khả năng của nàng ta cũng sẽ không biến mất. Chiếc vòng tay có thể giúp nàng ta thôi miên bất kỳ ai.
Sau khi có được chiếc vòng, Hạ Mạn Mạn lập tức xử lý tên đạo sĩ, sau đó mặc quần áo rách rưới đến trước mặt Cố Thanh, lợi dụng lòng trắc ẩn của hắn thành công ở lại, nàng liên tục dùng vòng tay thôi miên khiến Cố Thanh sinh ra chán ghét ta tận đến khi tin ta chết mới được hạ nhân truyền tới cho Cố Thanh.
Mấy ngày sau hắn đem hài tử đưa về Cố gia cách xa ngàn dặm cho họ hàng nhận làm con thừa tự.
Hạ Mạn Mạn tìm hắn tranh cãi, sau đó lại bị trúng độc mãn tính, không được mấy tháng liền chật vật qua đời.
Chờ mọi chuyện kết thúc, Cố Thanh đến nhà của ta, ngồi dưới gốc mai lúc còn sống ta thường lui tới không chút do dự tự vẫn.
Kiếp trước cứ như vậy vội vàng kết thúc, ta nhìn thấy vết má/u trên cổ Cố Thanh nhưng không hề cảm thấy vui vẻ.
Hai chúng ta ở kiếp trước bỏ lỡ nhau quá nhiều lần, hắn bị người khác điều khiển làm ra hết thảy mọi chuyện so với ta cũng đau khổ không kém, thậm chí có những việc hắn không biết, đến khi tra rõ chân tướng thì gần như sụp đổ.
Sau khi tỉnh lại tinh thần ta vẫn chưa tốt lên, Cố Thanh đang sắp xếp quần áo cho hài tử, ta không giấu được sự chờ mong hỏi:” Cố Thanh, nếu chàng cưới người khác cũng sẽ mong chờ như này chứ?”
“Sẽ không.”
“Lúc trước do ta bất cẩn trúng kế kẻ gian, thật may là ông trời cho ta cơ hội làm lại, lần này ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.”
Ta bật khóc thành tiếng.
Rất nhanh đã tới ngày lâm bồn, ta thuận lợi sinh ra đứa bé, thằng bé kế thừa tất cả ưu điểm của Cố Thanh, đoán chừng sau này cũng sẽ khiến không ít nữ tử si mê.
Suốt khoảng thời gian ta đau đớn trở dạ, Cố Thanh chưa từng rời đi nửa bước, tận đến khi nghe thấy tiếng hài tử khóc, hốc mắt hắn đỏ hoe.
Ta cười hắn thất thố, đột nhiên thoáng nhìn trên bàn trang điểm thấy cành hoa đào được cắm trong bình ngọc, xem ra mùa xuân đang tới rồi.
(Hết)