Tư Nguyên

Chương 1


1.

Con mẹ nó tôi không tiện!

Mới nghe nhường xe nhường nhà, chứ đã ai nghe thấy chuyện nhường mộ bao giờ chưa?

Cơn tức của tôi dâng trào, khiến tôi lập tức bật dậy từ trong bồn tắm.

Nước máu loãng màu đỏ tươi văng tung tóe khắp nơi dưới sàn.

Vô số lời chửi tục của tôi như muốn tràn ra ngoài miệng, nhưng khi lên tiếng thì tôi lại quen thói mà kiềm lại:

“Tôi đã tận mắt nhìn thấy hợp đồng được nhập vào hệ thống, liên kết với thông tin của tôi rồi.”

“À đúng.” Giọng của người bên phía nghĩa trang vô cùng áy náy: “Nhưng anh Cố Lân cũng đã ký hợp đồng, cho nên…”

“Nên trên hệ thống không có thông tin của anh ta đúng không?”

Tôi lạnh lùng nói, ngắt lời đối phương: “Xin lỗi, không tiện nhường.”

Trước đó trong nhà có hai đứa con gái, tôi không tranh được, cha mẹ và anh trai đều thành của người khác.

Bây giờ một mộ bán hai người, nhưng rõ ràng ngôi mộ đó đã đăng ký tên tôi rồi, không lẽ đến nước này rồi mà còn không giành lại được sao?

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát.

Lần này nói chuyện lại là một giọng nam trầm xa lạ, nghe rất gợi cảm: “Cô Lục có thể ra giá thoải mái. Bao nhiêu cũng được, coi như tôi bồi thường cho cô.”

Trước mắt tối sầm lại vì mất máu. Tôi giơ tay day trán, bình tĩnh lại rồi mới trả lời: “Đây không phải là vấn đề về tiền bạc. Tôi cần gấp.”

Nhưng rõ ràng phía nghĩa trang cũng nghiêng về phía vị khách hàng nghe có vẻ rất giàu có này. Họ dùng giọng điệu thương lượng để khuyên tôi:

“Cô Lục, bên chúng tôi vẫn còn rất nhiều ngôi mộ có phong thủy tốt hơn. Anh Cố… Thật sự cần gấp hơn cô. Cô nghĩ lại đi, dù sao có gấp thì cô cũng không đến nỗi cần dùng vội đúng không…”

“Anh Cố dùng cho mình à?”

Tôi đột ngột ngắt lời, làm đối phương hơi sửng sốt. Nhưng tôi cũng không đợi họ trả lời.

Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào cổ tay đang ngâm trong làn nước đỏ như máu, sau đó nhẹ nhàng nói ra lợi thế cạnh tranh lớn nhất của mình, giọng điệu rất nhẹ nhàng:

“Tôi đang cắt cổ tay, hôm nay sẽ chết nên tôi thật sự cần gấp. Anh đừng tranh với tôi nữa. Còn nếu anh thực sự thích chỗ đó quá thì chúng ta có thể chắp vá nằm chung cũng được?”

2.

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, tôi cũng không nói gì thêm nữa, trong lòng đang tính thử. Nhưng dù tính thế nào thì tôi vẫn cảm thấy chiều nay hỏa táng, hạ táng luôn trong ngày là ổn nhất.

Vậy nên tôi nhất định phải giành được ngôi mộ có phong thủy tốt này! Nhưng muốn làm như vậy thì tôi phải đảm bảo rằng sau khi tôi chết, phải có người tới dọn xác cho tôi ngay lập tức, không được chậm trễ dù chỉ là nửa ngày.

Tôi mím môi, cầm điện thoại đặt bên cạnh bồn tắm lên rồi gửi tin nhắn vào nhóm WeChat gia đình được gắn cố định trên đầu:

[Nguyên: Mọi người trong nhà ơi, con chuẩn bị tự sát.]

[Nguyên: Có thể làm phiền ai đó tranh thủ thời gian về nhà, dọn xác giúp con được không?]

[Nguyên: @mọi người.]

Không nhắc đến việc ung thư dạ dày dù chỉ là nửa chữ, tôi gửi tin nhắn đi.

Chỉ mười mấy giây sau, tôi nhận được thông báo: [Bố đã rời khỏi nhóm.]

Tôi cười khổ một tiếng,rũ mắt nghĩ thầm: “Vậy cũng hay, chờ sắp xếp xong chuyện dọn xác thì nhóm chat này cũng có thể giải tán được rồi.”

Dù sao… Bọn họ cũng có nhóm chat gia đình khác.

Nhóm chat gia đình không có tôi.

Đầu bên kia điện thoại, Cố Lân khẽ ho một tiếng rồi mở miệng, giọng điệu mang theo sự kinh ngạc, do dự và phức tạp xen lẫn với nhau: “Cô Lục đang đùa… Đúng không?”

Đúng lúc này, máu tươi chảy từ cổ tay xuống khuỷu tay, nhỏ giọt xuống mặt nước trong bồn tắm, phát ra từng tiếng “tách tách” rõ ràng như thay cho câu trả lời của tôi.

Ở đầu dây bên kia điện thoại lại rơi vào im lặng lần nữa. Nhưng ngay sau đó, tiếng gió bên kia đột nhiên lớn hơn rất nhiều.

Tôi không kịp nghe kỹ, bởi vì cảm giác hoa mắt chóng mặt ngày càng nặng nề.

Trong nhóm chat vẫn vô cùng yên lặng, mãi vẫn không có ai trả lời. Tôi mím môi, trực tiếp chụp một bức ảnh cổ tay máu thịt nhầy nhụa rồi gửi đi:

[Nguyên: Xin lỗi, hết cách rồi.]

[Nguyên: Bên nghĩa trang đang giành ngôi mộ đó nên con thật sự rất gấp.]

[Nguyên: Chỉ cần để ý đến con một lần là được, lần cuối cùng thôi, có được không?]

Brừm brừm.

Mười mấy giây sau, điện thoại truyền đến rung rất nhẹ. Không ngờ lại có người trả lời…

[Anh cả: 1.]

3.

Ồ, 1.

Con mẹ anh chứ 1.

[Nguyên: Cảm ơn anh.]

Thở phào một hơi, tôi thoát khỏi khung chat.

Lúc đang định gỡ WeChat thì bỗng dưng điện thoại tôi lại rung lên vài cái:

[Lục Gia Gia: Chị ơi, xin lỗi… Em sẽ bảo bố mẹ và các anh quay về ngay ạ.]

[Lục Gia Gia: Anh cả bận việc, chị đừng làm phiền anh ấy.]

[Anh ba: Về cái gì mà về!]

[Anh ba: Nó quậy ầm lên chẳng phải vì hôm nay là sinh nhật nó, mà chúng ta lại ra ngoại thành chơi với Gia Gia hay sao?]

[Anh ba: Đã nói buổi tối sẽ về chúc mừng với cô rồi mà, Lục Tư Nguyên, cô còn muốn gì nữa?]

[Anh ba: Nhất định phải khiến cả nhà không vui cô mới hài lòng đúng không? Một ngày không thảo mai thì cô chết à?]

Tim tôi bỗng nhiên nhói lên.

Tôi mím môi, cười khổ ra tiếng:

[Nguyên: Được ạ, chẳng phải sắp chết rồi sao?]

Lục Gia Gia là đứa con nuôi mà bố mẹ tôi nhận về từ trại trẻ mồ côi vào năm thứ ba sau khi họ để lạc mất tôi, để giảm bớt sự áy náy và nhớ nhung của họ.

Theo lý mà nói, cô ta xem như là người thay thế tôi.

Nhưng từ bắt đầu từ ngày tôi trở về nhà họ Lục, tôi vẫn luôn hâm mộ cô ta… Vì cô ta đã trở thành ánh mặt trời kéo cả gia đình tôi ra khỏi bóng tối.

Không giống tôi, mang theo đủ loại di chứng sau khi bị lừa bán và ngược đãi: Thiếu thốn giáo dục, quê mùa nhút nhát, thô tục hướng nội…

Khiến họ luôn cảm thấy áy náy với tôi, đồng thời cũng đối xử với tôi thêm phần xa cách và khách sáo. Khách sáo đến mức tôi cứ như là vị khách thường trú trong căn nhà này.

Không giống như Lục Gia Gia, có thể cười đùa, nũng nịu, nghịch ngợm với họ như người nhà.

Những năm qua, tôi luôn cố gắng để gần gũi họ, hòa nhập vào gia đình này. Muốn xóa đi sự xa cách do bảy năm vắng mặt mang lại.

Muốn… Bọn họ thương tôi.

Nhưng cho dù tôi có cố gắng thế nào thì họ vẫn thiên vị Lục Gia Gia hơn.

Thậm chí dần dần hiểu lầm rằng tôi đang ghen tị, bắt nạt, cố tình tranh giành tình cảm với Lục Gia Gia.

Thế nên họ càng ngày càng ghét tôi. Mãi cho đến một ngày, mọi chuyện hoàn bùng nổ:

“Chúng tôi đã kiểm tra rồi, trong lọ thuốc của cô chỉ là vitamin thôi!”

“Vậy rốt cuộc cứ cách vài ngày là dạ dạy cô đau cái gì?”

“Lợi dụng sự áy náy của chúng tôi, làm cả nhà cung phụng cô, cô thấy vui chưa?”

“Tranh giành tình cảm với Gia Gia, có vui không?”

Ừ, không vui chút nào.

Vậy nên bây giờ tôi bị ung thư dạ dày, sắp chết rồi.

Sẽ không bao giờ bắt nạt cục cưng Gia Gia của họ nữa.

Cái nhà này, tôi không cần nữa.

4.

[Mẹ: Tư Nguyên… Sao con lại trở thành người như thế chứ?]

[Mẹ: Nếu muốn trách thì trách mẹ, con đừng như vậy nữa.]

[Mẹ: Mẹ sẽ về ngay…]

[Anh ba: Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến nó nữa! Nói dối hết lần này tới lần khác, muốn tự tử phải không? Được thôi! Ra biển mà chết đi!]

[Anh ba: Đỡ làm bẩn nhà, lại còn phiền chúng ta phải dọn xác nữa.]

[Anh ba: Từ giờ cái nhà này xem như không có người như cô!]

Sau đó tạm dừng khoảng mười mấy giây.

Dường như đầu dây bên kia hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gửi tin nhắn:

[Anh ba: Thậm chí có lúc tôi còn ước gì, nếu năm đó cô không trở về thì tốt rồi.]

Vết cắt trên cổ tay, lập tức truyền đến cơn đau nhói thấu tận trái tim. Rõ ràng lúc vừa cắt còn chưa đau đến mức không chịu nổi như vậy mà.

Đau đến mức khiến mắt tôi đột nhiên đỏ lên, nước mắt không kiểm soát được mà rơi xuống.

“Lục Tư Nguyên!”

Có lẽ là vì lâu quá không nhận được tiếng đáp lời từ tôi, nên Cố Lân ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên gọi tên tôi.

Giọng anh trầm trầm, nhưng cứng rắn đến lạ kỳ. Trong tiếng gió rít làm nền, anh nói: “Nói chuyện đi!”

5.

Các giác quan lập tức quay về với cơ thể tôi. Tôi cúi đầu chớp chớp mắt, vội vàng bóp chặt cổ tay hướng gần với tim.

Sau đó tôi từ từ đứng dậy khỏi bồn tắm, mỉm cười nhắm mắt lại: “Nhường mộ cho anh đấy, tôi không cần nữa.”

6.

[Nguyên: Vâng, được ạ, nghe lời anh.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.