7.
Vì ngôi mộ đó đã nhập thông tin của tôi nên hai bên cần gặp mặt để ký hợp đồng chuyển nhượng.
Tôi quyết định địa điểm gặp là ở bệnh viện. Dù sao thì thời gian cắt cổ tay cũng khá lâu rồi, nếu không đi băng bó thì tôi có lẽ sẽ không trụ nổi đến lúc đi nhảy xuống biển.
Nếu chết giữa đường thì chẳng phải sẽ làm phiền người khác dọn xác cho mình sao.
Nhưng điều tôi không ngờ là, tại sao người đáng lẽ mới từ nghĩa trang ngoại ô đến đây như Cố Lân, chỉ tới chậm hơn người ở trung tâm thành phố như tôi có mười mấy phút thôi?
Người môi giới nhận ra sự nghi ngờ của tôi, lau mồ hôi trên trán, giải thích: “Anh Cố vừa nghe cô đang tự tử thì lập tức bảo tôi tìm địa chỉ nhà cô từ trong hồ sơ, sau đó lái xe chạy về thành phố, chạy vượt tốc độ suốt cả đường.”
Nghe vậy, tôi ngạc nhiên nhìn người đàn ông với vẻ mặt sa sầm bên cạnh anh ta.
Người đàn ông này mặc áo thun trắng, khoác áo sơ mi bên ngoài kết hợp quần dài, vóc người cao ráo, dáng đứng thẳng tắp, trông khá điển trai.
“Cô cũng vừa đến à?” Cố Lân hơi thở dốc nhìn về phía tôi: “Đi, tìm y tá…”
“Xin mời bệnh nhân số 007 Lục Tư Nguyên vào phòng khám.”
“Xin mời số 007…”
Tiếng thông báo máy móc vang lên, cắt đứt lời anh.
Cố Lân lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn tôi với vẻ không dám tin: “Tình trạng của cô thế này mà còn xếp hàng đăng ký sao?”
Tôi mơ màng gật đầu: “À, đúng, đúng vậy.”
Dù sao cũng không gấp lắm mà, không thể chiếm dụng tài nguyên cấp cứu được.
“Lục Tư Nguyên?”
Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc, mang theo chút ngạc nhiên vang lên từ phía sau cách đó không xa.
Tôi nghe tiếng nên quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Lục Thanh Nghiêu, con trai thứ hai của nhà họ Lục, anh hai của tôi, cũng là bác sĩ nội khoa trẻ tuổi xuất sắc của bệnh viện thành phố.
Sao anh ta lại xuất hiện ở bệnh viện Nhân Dân thế này?
Và rõ ràng Lục Thanh Nghiêu cũng không ngờ người tên “Lục Tư Nguyên” mà thông báo vừa kêu lại thật sự là tôi.
Lông mày anh ta khẽ nhíu lại, bước tới chỗ tôi, màn hình điện thoại trên tay anh ta vẫn còn sáng lên.
Nhìn giao diện khung chat đó, hình như hơi giống một nhóm chat thì phải?
Đừng nói là…
“Biết tôi hôm nay đến bệnh viện Nhân Dân để mở hội thảo nên cố ý đến diễn cho tôi xem à?”
Trong giọng nói của anh ta mang theo chút trách móc xa cách, lạnh lùng. Tầm mắt của Lục Thanh Nghiêu lướt qua cổ tay được băng bó sơ sài của tôi, trong mắt lóe lên một tia thất vọng và mất kiên nhẫn: “Muốn quậy cũng phải có giới hạn thôi.”
8.
Nhà họ Lục có ba đứa con trai.
Anh cả kinh doanh, anh hai làm bác sĩ, anh ba đua xe.
So với anh ba độc miệng thì công việc của anh cả và anh hai bận rộn hơn, tính cách cũng lạnh lùng hơn.
Hầu như lúc nào hai người họ cũng tỏ thái độ lạnh nhạt với tôi, thế nên khi nghe anh ta nói vậy, tôi thật sự không có phản ứng gì lớn.
Ngược lại thì Cố Lân đứng bên cạnh lại nhíu mày.
Anh bước lên túm chặt tay tôi rồi kéo tôi vào phòng khám, đè tôi ngồi xuống bàn trước bàn, nói:
“Bác sĩ, cấp cứu, không thể trì hoãn nữa.”
Nói xong, Cố Lân liếc nhìn Lục Thanh Nghiêu đang đứng ngoài cửa với ánh mắt đầy hàm ý.
Ám chỉ rất rõ ràng.
Sắc mặt Lục Thanh Nghiêu thay đổi một chút, lông mày càng nhíu chặt hơn. Anh ta đứng tại chỗ mười mấy giây, sau đó đột nhiên cười lạnh một tiếng:
“Chuyện cô làm cũng chỉ có Gia Gia mới tin thôi. Con bé thật sự lo lắng cho cô nên đã thúc giục bố mẹ quay về rồi. Như cô mong muốn, bây giờ cả nhà đều không vui, cô vừa lòng chưa?”
Nói xong, ánh mắt Lục Thanh Nghiêu lại lướt qua cổ tay tôi, ánh mắt anh ta trầm xuống, nhưng không nói gì nữa.
Cứ như chắc chắn rằng tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo nên anh ta quay người đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, bác sĩ đọc bệnh án của tôi đột nhiên kêu lên với vẻ sửng sốt:
“Cô bị ung thư dạ dày? Bệnh này phải đến khoa dạ dày chứ, đăng ký ngoại khoa không làm gì được đâu!”
Toàn bộ phòng khám lập tức lắng xuống, tay Cố Lân đang nắm lấy tay tôi bỗng nhiên khựng lại.
Cả Lục Thanh Nghiêu ngoài cửa cũng dừng bước.
Nhưng khác với sự giật mình của Cố Lân, trên khuôn mặt anh ta rõ ràng là sự khó chịu, là chế giễu:
“Đầu tiên là tự tử, sau đó là ung thư dạ dày. Lục Tư Nguyên, cô một vừa hai phải thôi. Nếu còn quậy nữa thì cô không chết không xong chuyện đâu.”
Ánh mắt tôi dao động, tôi mím môi cười khổ, tự giễu gật đầu: “Vâng, vậy thì em sẽ chết ạ.”
9.
Lục Thanh Nghiêu cười lạnh một tiếng, mệt mỏi bóp trán, sự mất kiên nhẫn trong giọng nói đã đạt đến mức giới hạn rồi: “Họp mấy tiếng đồng hồ nên tôi rất mệt. Tôi không rảnh xem cô diễn trò nữa đâu.”
Công việc của Lục Thanh Nghiêu bận rộn và không có quy luật. Những năm qua tôi đã hình thành thói quen âm thầm quan tâm anh ta và bớt gây phiền phức.
Nếu là trước kia, không cần Lục Thanh Nghiêu nói mệt, tôi đã tự động tới gần quan tâm, nhân nhượng lấy lòng anh ta. Nhưng lần này tôi nhịn xuống, chỉ ngồi yên tại chỗ không động đậy.
Tôi ngước mắt nhìn anh ta, vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy thì anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiêu đột nhiên ngẩn ra, trong ánh mắt hiện lên sự hoảng loạn và mờ mịt mà tôi không hiểu được. Ngay sau đó anh ta lại khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, nói: “Tuỳ cô. Có gan nói thì phải làm được, đừng về nhà nữa.”
Trong lòng tôi bình tĩnh như mặt nước không thể khuấy động. Tôi gật đầu cười nhẹ, đáp: “Vâng, được ạ, nghe anh.”
“Nghe cái rắm gì.”
Rất đột ngột, Cố Lân đứng bên cạnh tôi bỗng lạnh lùng mở miệng. Hành động của anh rất nhẹ nhàng nhưng lại rất nhanh nhẹn, đặt tay tôi đặt lên bàn cho bác sĩ.
Sau đó anh đứng thẳng người chắn trước mặt tôi, quay lại nhìn Lục Thanh Nghiêu. Ánh mắt u ám, vẻ mặt rất khó chịu, nói đúng một từ: “Cút.”
10.
Cánh cửa phòng khám đóng lại, Cố Lân kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh tôi mà không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bác sĩ tháo băng gạc.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, chủ động phá vỡ sự im lặng này: “Đưa hợp đồng chuyển nhượng cho tôi, tôi sẽ ký ngay bây giờ.”
Cũng đỡ lãng phí thời gian của anh, bắt anh phải đứng chờ ở đây.
Nhưng Cố Lân lại không trả lời, tầm mắt lướt qua vết cắt kinh khủng máu thịt be bét của tôi.
Anh mím môi, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt tôi: “Không phải cô bảo là cô cần gấp sao? Sao lại nhường chứ? Nếu không về nhà thì cô tính đi đâu?”
Người này, không phải chuyển nhượng phần mộ đó cho anh là đủ rồi sao?
Còn hỏi lý do làm gì? Cứ như đang thẩm vấn vậy.
Tôi định nói thẳng là “không cần nữa” cho qua chuyện, nhưng ánh mắt của Cố Lân thật sự quá nghiêm túc và sắc bén.
Trong thoáng chốc, không hiểu sao tôi lại có cảm giác nếu mình nói dối thì cuộc trò chuyện này sẽ không thể chấm dứt một cách dễ dàng được.
Tôi thở dài một hơi, chỉ có thể trả lời một cách bất đắc dĩ: “Tìm người dọn xác phiền quá, vậy nên tôi định ra biển chết để làm mồi cho cá. Mộ không cần nữa… Á!”
Hình như bác sĩ bị giật mình trước những lời nói kỳ quái của tôi, khiến động tác quấn băng không ổn, siết chặt tay tôi, đau đến thấu tim.
Bác sĩ cười áy náy với tôi, giơ tay cắt đứt băng gạc. Dừng một hồi, đột nhiên ông ấy nhẹ giọng hỏi: “Cô không tính chạy chữa thử sao? Nếu kiểm soát tốt ung thư dạ dày thì sống thêm năm năm là chuyện không thành vấn đề.”
Tôi ngẩn người, sau đó cười lắc đầu: “Thôi, sống đủ rồi, không thiếu ba năm năm đó.”
Tôi rút cánh tay đã được băng bó lại, sau đó đứng dậy, quay đầu định hỏi Cố Lân về hợp đồng lần nữa, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua người môi giới đứng sau lưng anh.
Chớp chớp mắt, đột nhiên tôi nhận ra, hình như hai người này đến đây tay không thì phải?
“Vậy thì? Hợp đồng chuyển nhượng… Đâu?”
Vẻ mặt Cố Lân sững ra, môi mím nhẹ, ánh mắt trở nên tối tăm khó đoán.
Sau khi suy nghĩ vài giây, anh chậm rãi mở miệng:n “Lục Tư Nguyên, chúng ta tranh nhau ngôi mộ này đi.”
11.
Có thể là do mất máu quá nhiều, hoặc khả năng lớn hơn là vì độ sốc trong lời nói của Cố Lân nên trước mắt tôi tối sầm lại.
Tôi mất vài giây để bình tĩnh lại, cuối cùng mới tìm lại được giọng nói của mình: “Gì cơ?”
“Không phải cô nói rồi sao?” Cố Lân nhếch môi cười: “Nếu tôi thật sự thích thì chúng ta có thể nằm chung cũng được. Tôi cảm thấy ý tưởng này của cô rất hay. Rất phù hợp với một người cô độc như tôi. Sau này trong các dịp lễ tết, người thân của cô đến thắp hương cúng mộ, bái lạy dâng hoa, tôi cũng được hưởng ké một phần. Có lời đấy.”
Dừng một lát, Cố Lân nhìn vào ánh mắt khiếp sợ đến dại ra của tôi, cười dịu dàng nói: “Đổi lại, tôi giúp dọn xác giúp cô, thế nào?”
Anh đưa tay ấn lên ngực, tôi rụt cổ về phía sau.
Sao tự dưng… Lại thấy động lòng thế này?
“Nhưng có lẽ anh cũng nhận ra được tình huống của tôi rồi, thật sự chưa chắc đã có ai trong nhà tôi đi viếng mộ cho tôi đâu.”
“Không sao.” Cố Lân lại tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm: “Có hàng xóm làm bạn, cũng đỡ hơn là không có.”
Nói rồi anh đứng dậy nhìn về phía tôi, biểu cảm trên mặt ung dung tự tại, khác hẳn với vẻ lạnh lùng lúc bảo Lục Thanh Nghiêu cút đi ban nãy: “Nếu cô Lục không muốn thì tôi có thể tìm người khác…”
“Chốt kèo!”