Tư Nguyên

Chương 3


12.

Tôi chọn một bãi biển đẹp tuyệt vời, hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, tiếng sóng vỗ dạt dào.

Rất thích hợp để kết thúc một mảnh đời.

Nhưng thật ra tôi đã thấy hơi hối hận vì quyết định dùng chung một mộ với Cố Lân.

Bởi vì anh chàng này, phiền phức quá.

“Ngắm hoàng hôn xong đã, cũng không thiếu chút thời gian đó.”

“Buổi tối nước biển lạnh lắm. Chi bằng tiện thể chờ ngày mai đi ngắm bình minh xong rồi chết cũng không muộn.”

Được được được.

Anh dọn xác, anh quyết định.

Khoảng thời gian chờ bình minh dài đằng đẵng, và vì mất máu quá nhiều nên tôi rất buồn ngủ.

Tôi cứ nghĩ khi mình tỉnh lại lần nữa, đánh thức tôi chắc chắn là đồng hồ báo thức lúc năm giờ rưỡi mà tôi đặt sẵn.

Nhưng không ngờ đó lại là cuộc gọi video của anh ba. Thời gian là vào lúc 10 giờ 32 phút đêm.

Cố Lân ngồi dựa vào ghế lái, ngủ rất say. Tôi nhẹ nhàng mở cửa bước xuống xe.

Video kết nối, đập vào mắt tôi là bàn ăn đoàn viên của cả gia đình.

Lục Gia Gia được mọi người chiều chuộng đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Ồ, anh cả không có mặt.

“Lục Tư Nguyên, cô bị điên đúng không!”

Anh ba Lục Tử Ngọc cau mày, giọng điệu tức giận: “Cô làm mình làm mẩy bắt cả nhà trở về, vậy cô đâu rồi? Uổng công Gia Gia bận rộn cả buổi chiều để làm một bữa tiệc lớn cho cô. Mau cút về đây ngay cho tôi!”

Mẹ ngồi cạnh Lục Gia Gia cũng thở dài theo.

Giọng bà vẫn dịu dàng, nhưng không giấu được sự mệt mỏi và thất vọng: “Tư Nguyên, đừng quậy nữa, về nhà đón sinh nhật, có được không?”

Bố tôi thì lại hừ lạnh một tiếng: “Để người lớn đợi con ăn cơm, những thứ học được đều ném cho chó ăn hết rồi à?”

Tầm mắt tôi lại nhìn thoáng qua bàn ăn rõ ràng đã động đũa. Tôi mím môi cười khẽ, đột nhiên nhớ ra một vấn đề khác…

Rõ ràng chuyện Cố Lân thu dọn xác và chuyện tôi chết có thể tách ra làm mà.

Tôi chờ anh làm gì?

Tôi rũ mắt cười mệt mỏi, mím môi. Ngay sau đó, tôi dứt khoát bước đi.

Tiếng sóng vỗ rì rào khiến lòng tôi trống rỗng đến lạ: “Đang đi chết rồi, không về đâu.”

Khóa cửa mở, cửa lớn đột nhiên mở ra. Anh cả bước vào trong bộ vest và giày da.

Ánh mắt anh ta đảo qua bàn ăn, sau khi đổi giày xong thì đi thẳng đến gian phòng ngủ duy nhất ở tầng một.

Đó là phòng của tôi.

“Chiều nay họp bận nên quên mất Lục Tư Nguyên.”

“Cô ta sao rồi? Vẫn còn quậy à?”

Anh cả nói với giọng điệu hờ hững, sau đó vặn mở cửa phòng tôi…

13.

Trong phòng trống rỗng, tất cả đồ đạc của tôi đã biến mất hết từ lâu.

Cửa phòng tắm mở toang, để lộ bồn tắm nhuộm đẫm màu đỏ tươi.

Một cảnh tượng kinh hoàng.

Vẻ mặt mọi người đều thay đổi ngay lập tức.

Thân là bác sĩ nên Lục Thanh Nghiêu phản ứng lớn nhất. Anh ta đứng bật dậy, bước nhanh vào phòng. Sau khi quan sát rõ vết máu trong bồn tắm, anh ta hít sâu một hơi, ánh mắt nhanh chóng lộ ra vẻ hoảng loạn và không dám tin:

“Không, không đúng, lượng máu này không đúng. Con bé, con bé thực sự muốn tự sát…”

Nói xong, dường như Lục Thanh Nghiêu muốn xác nhận lại điều gì đó nên vội vàng móc điện thoại từ túi ra. Ngón tay anh ta làm vài động tác tìm kiếm, rồi phóng to hình ảnh lên.

Vì video cách rất xa nên tôi thực sự không thể thấy anh ta đang xem cái gì.

Nhưng không hiểu sao, tôi có thể đoán được Lục Thanh Nghiêu đang xem bức ảnh cắt cổ tay tự sát mà tôi đã gửi kia.

Thảo nào, là một bác sĩ, nếu Lục Thanh Nghiêu thật sự xem độ sâu vết cắt cổ tay của tôi thì làm gì có chuyện anh ta nghĩ tôi đang diễn nữa?

Hóa ra, là anh ta chưa từng xem qua.

Đáy lòng cảm thấy lạnh lẽo, tôi ngửa đầu, giơ tay chuẩn bị ngắt cuộc gọi. Thế nhưng Lục Thanh Nghiêu lại đột nhiên giật lấy điện thoại của anh ba, mặt mũi trắng bệnh:

“Lục Tư Nguyên, đừng đùa nữa. Em về đi… Về nhà đi… Hoặc là nói cho anh biết em đang ở đâu, anh đi đón em về…”

14.

Nước biển lạnh buốt, đã cao đến eo.

Cố Lân nói không sai chút nào.

Nước biển buổi tối, thật sự rất lạnh.

Tôi dừng bước, cuối cùng tầm mắt cũng trở lại màn hình, sau đó hờ hững đối diện với Lục Thanh Nghiêu: “Về nhà, sau đó thì sao? Tiếp tục giống như người dưng nước lã ăn nhờ ở đậu, nhìn mọi người yêu thương Lục Gia Gia à?”

“Nhưng chúng tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô.”

Giọng nói bực bội của anh ba vang lên qua điện thoại, vô cùng rõ ràng.

Khác với Lục Thanh Nghiêu biết tôi “có khả năng” đã mắc bệnh ung thư dạ dày, giọng điệu của anh ba vẫn chắc chắn như thể tôi còn đang diễn trò. Nhưng có vẻ thái độ của anh ta không còn gay gắt như trước nữa:

“Những năm qua không ai trong nhà đối xử tệ bạc với cô hết. Trước khi cô chơi những trò mưu mẹo đó, có ai không đối xử với cô cẩn thận như đang cung phụng tổ tiên đâu? Sao cô cứ phải so đo với Gia Gia vậy?”

Đúng vậy, họ chưa từng đối xử tệ bạc với tôi.

Họ chỉ không thương tôi thôi.

Lục Gia Gia cảm lạnh một lần, cả nhà dỗ dành cô ta uống thuốc.

Nhưng khi tôi làm ầm chuyện lên tới mức cắt cổ tay, thì họ chỉ đáp lại bằng một câu “nếu mắc bệnh ung thư thì chết xa một chút, đừng nhờ vả chúng tôi dọn xác cho.”

Đó là bố mẹ ruột, anh trai ruột của tôi đấy!

Tại sao tôi không thể so đo?

Con mẹ nó dựa vào đâu mà tôi không được phép so đo?

“Tư Nguyên.” Lục Thanh Nghiêu nuốt nước bọt: “Về nhà trước đã, về nhà rồi nói. Nếu thật sự bị bệnh thì anh hai sẽ cứu em…”

Bước chân tôi vẫn không dừng, nước biển tiếp tục nhấn chìm cơ thể tôi. Cổ tay được băng bó bị thấm ướt, nhói đau.

Tôi nhếch môi, ngắt lời anh ta: “Lục Thanh Nghiêu, tôi không còn anh trai, không còn nhà từ lâu rồi.”

Lục Thanh Nghiêu sững người.

Có vẻ như đến hôm nay anh ta mới chợt nhận ra, hóa ra đã lâu lắm rồi tôi không còn gọi họ là anh trai nữa.

Ngay từ ngày không hiểu sao thuốc dạ dày của tôi lại biến thành vitamin, chính miệng họ đã nói: “Lục Tư Nguyên, tôi thật sự ước Gia Gia mới là em gái ruột của chúng tôi.”

Lục Thanh Nghiêu lộ vẻ hoảng loạn và hối hận. Anh ta lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói run rẩy: “Không, không phải, đó chỉ là lời nói trong lúc thất vọng thôi. Tụi anh chỉ không muốn em vì ghen tị với Gia Gia, lại làm chuyện…”

Đột nhiên có một bàn tay to lớn vươn ra từ phía sau, giật điện thoại trong tay tôi đi.

Tôi ngạc nhiên quay đầu, lại thấy Cố Lân đứng sau lưng tôi từ bao giờ.

Ánh trăng chiếu rọi đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Người ta ghen tị với người khác chỉ vì hai lý do đơn giản thôi. Một là cho rằng đối phương không xứng, hai là vì mình không có thứ đó. Các người có thể nói cô ấy ghen tị, nhưng chưa từng nghĩ tới việc bù đắp thứ cô ấy thiếu thốn.”

Nói rồi Cố Lân cười khẩy một tiếng, môi nhếch lên: “Thiên vị chính là thiên vị, viện cớ gì lắm thế. Rác rưởi.”

15.

“Bõm!”

Điện thoại di động của tôi bị ném xuống biển, bắn ra những vệt nước nhỏ.

Đồng tử của tôi giãn ra.

Ơ? Ủa sao vậy anh trai, hình như đó là điện thoại của tôi mà?

Sao anh ném thuận tay thế?

“Lục Tư Nguyên.”

Cố Lân nắm lấy cổ tay tôi. Anh đứng lẳng lặng trong nước biển, nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói thêm gì, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một hơi.

Anh cúi xuống, nhấc bổng tôi lên từ trong nước, sau đó ôm chặt tôi trong vòng tay, quay lưng bước lên bờ: “Tôi có một căn nhà, em đến xem thử đi. Nếu em thích thì chúng ta có thể sống chung.”

16.

Nhưng đêm đó, thật ra tôi không thể ngắm nghía nhà của Cố Lân tỉ mỉ được.

Vì mất máu cộng với cảm lạnh, nên khi vừa lên xe tôi đã phát sốt nhẹ. Sau khi đến nơi, tôi chỉ có thể uể oải nằm co ro trong ổ chăn ấm áp thôi.

Nhìn Cố Lân ngồi ở mép giường, tỉ mỉ tháo băng gạc và thay thuốc cho tôi, tôi hỏi: “Hình như tôi quên hỏi.”

Tôi hít mũi, giọng hơi nghẹt: “Sao anh lại mua mộ thế?”

Trông anh không giống người bị bệnh mà.

Cố Lân ngước mắt nhìn tôi, vẻ mặt hờ hững: “Chuẩn bị trước.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Tôi không hiểu lắm.

Rõ ràng ban ngày người môi giới bên nghĩa trang đã nói là Cố Lân cần phần mộ đó hơn tôi. Nếu chỉ đơn giản là chuẩn bị trước, vậy thì không cần phải cố chấp như vậy mà?

“Anh cũng thích phong thủy của nó sao?”

Phong thủy của ngôi mộ đó là do tôi tìm thầy để tính kết hợp với bát tự của mình. Theo lý thì nó không thể áp dụng cho tất cả mọi người được.

“Không phải.” Cố Lân nhẹ nhàng băng lại vết thương, giọng rất nhẹ: “Bên cạnh ngôi mộ đó, là mộ của bố mẹ tôi.”

Tôi sững người, ngạc nhiên không nói nên lời. Sau vài lần mở miệng muốn nói chuyện, cuối cùng tôi vẫn không biết nên nói gì cho phải.

Cố Lân bị phản ứng của tôi chọc cười, môi nhếch lên. Giọng anh nhẹ nhàng, không mang theo chút buồn bã nào:

“Bảy năm trước có một vụ cháy lớn ở trung tâm thương mại làm chấn động cả thành phố, bố mẹ tôi đều ở trong đó vì muốn… Chọn quà mừng tôi trở thành lính cứu hỏa. Rồi trong lần làm nhiệm vụ trước, tôi cũng suýt chết trong đám cháy. Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu có thể sống sót thì tôi sẽ mua một ngôi mộ ở bên cạnh bố mẹ, phòng hôm nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại không kịp sắp xếp. Và sau đó, tôi gặp cô.”

Nói xong, Cố Lân đứng dậy, lấy ra mấy con thú bông từ ngăn tủ bên cạnh. Anh xếp từng con một xuống mép giường của tôi.

“Bố trí xong lính canh rồi. Yên tâm ngủ đi.”

Con thỏ bông cuối cùng được đặt xuống bên gối tôi.

Cố Lân vỗ nhẹ lên đầu nó: “Phong cho ngươi làm ngự tiền thị vệ đấy.”

Tôi không nhịn được cười.

Sau đó bàn tay thon dài trắng trẻo với những khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu tôi. Xoa nhẹ đầu tôi.

Cố Lân nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt chuyên chú và dịu dàng:

“Lục Tư Nguyên mà tôi mới vớt dưới biển lên ơi, cố gắng sống thêm một khoảng thời gian nữa đi.”

Bỗng dưng tôi thấy mắt mình cay xè, sau đó hốc mắt đỏ hoe.

Tôi nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía con thỏ trông khờ khạo bên gối, cố gắng nở một nụ cười thoải mái: “Ngày mai gặp nhé, ngự tiền thị vệ của chị.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.